Thủ tục chuyển nhượng diễn ra rất thuận lợi.
Đường Thiên Xương bảo thư ký soạn hợp đồng chuyển nhượng, Giang Thần thì đăng ký ngân hàng kỹ thuật số, lập tức chuyển số tiền một trăm triệu đến tài khoản cá nhân của Đường Thiên Xương.
Đồng thời anh cũng chuyển thêm một trăm triệu tới tài khoản công ty, xem như vốn điều hành Vĩnh Thái.
Chuyển khoản thành công, ký xong hợp đồng.
Dường như Đường Thiên Xương đã già hơn rất nhiều, ông ấy nhìn Đường Sở Sở, sau đó vỗ vỗ vai cô, nói: "Sở Sở, Vĩnh Thái về sau phải giao cho cháu rồi, ông không thể khiến Vĩnh Thái phát triển tốt đẹp, hy vọng rằng dưới sự dẫn dắt của cháu, Vĩnh Thái sẽ trở nên huy hoàng, hớn mạnh hơn nữa."
Đường Sở Sở dõng dạc hứa: "Ông họ, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ dẫn dắt Vĩnh Thái phát triển lớn mạnh hơn nữa."
"Đúng rồi..." Đường Long nhớ ra gì đó, ông ta nhìn sang Đường Sở Sở, nói: "Sở Sở, hiện giờ công nhân ở xưởng đang kịch liệt đòi trả lương, còn gọi tới mấy chiếc xe tải, nếu trong hôm nay chúng ta không trả lương cho họ thì họ sẽ đem thiết bị máy móc đi bán."
"Cái gì?"
Sắc mặt Đường Sở Sở hơi thay đổi.
Cô tiêu tốn mất một trăm triệu, chính là vì xưởng, thiết bị và công nhân của Vĩnh Thái.
Giờ công nhân xưởng muốn bán thiết bị, máy móc, như vậy chẳng phải cô mất tiền uổng sao!
"Đi, đi xem thế nào."
Ngay lập tức, bọn họ rời khỏi phòng làm việc ở tòa nhà lớn, đi xuống khu xưởng.
Xưởng gia công Vĩnh Thái.
Trước cửa có hai chiếc xe tải lớn, còn có hơn một trăm công nhân.
Cầm đầu là một người đàn ông hơi mập mạp, khoảng chừng gần bốn mươi tuổi.
Anh ta đang quát vào mặt một cậu trai khoảng hai mươi tuổi: "Đường Tiểu Thất, tốt nhất cậu đừng có cản tôi, mau mở cửa xưởng ra."
"Mau mở cửa, không có tiền trả công nhân, còn không cho chúng tôi bán máy móc sao?"
"Đúng vậy, để đống thiết bị này ở đây làm gì, chẳng lẽ các người còn muốn vực dậy Vĩnh Thái sao?"
"Đơn đặt hàng cũng không có, ở lại xưởng này cũng chẳng tác dụng gì."
Không ít công nhân la ó ầm ĩ.
"Phó trưởng phòng Vương, ông cũng là nhân viên kỳ cựu của Vĩnh Thái, bây giờ công ty gặp khó khăn, ông không giúp được gì thì thôi, đằng này còn thừa dịp hùa theo, ông có biết đem chỗ máy móc này đi đồng nghĩa với chuyện gì không, chính là đồng nghĩa rằng Vĩnh Thái sẽ không còn cơ hội vực dậy được nữa."
Ở cửa xưởng, cậu trai hai mươi tuổi kia không ngừng khuyên nhủ.
Cậu ta là con trai của Đường Long, Đường Tiểu Thất.
Cậu ta làm việc ở công xưởng này, đồng thời cũng là chủ quản kho hàng.
"Mọi người tin tôi, nhất định Vĩnh Thái sẽ vượt qua khoảng thời gian khủng hoảng này, ông nội sẽ nhanh chóng mượn được tiền."
"Hừ, còn mượn tiền sao, ai chẳng biết Vĩnh Thái các người thiếu nợ tới mười triệu bạc, giờ không kéo những máy móc thiết bị này đi, thì không chắc sau này chúng có bị gán cho người khác với giá thấp hay không, đến lúc Vĩnh Thái phá sản thì ai trả lương cho chúng tôi?"
Phó trưởng phòng Vương liên tiếp xúi giục công nhân.
"Mọi người, chúng ta không cần công xưởng này nữa, tôi đã tìm được một xưởng cũng không tồi, vẫn là phó trưởng phòng, tiền lương còn cao hơn so với Vĩnh Thái trả, tôi và mọi người nhảy việc đi."
"Đúng, công xưởng nát, đợi gì mà đợi chứ."
"Đường Tiểu Thất mà còn ngăn tôi lại thì đánh cậu ta cho tôi."
Một đám người xông lên cướp lấy chìa khóa cửa của Đường Tiểu Thất, sau đó ép cậu ta phải mở cửa ra.
Bên ngoài, có mấy người đang đi tới.
Đó là Đường Thiên Xương, Đường Sở Sở và Giang Thần.
Đường Thiên Xương thấy có không ít công nhân làm loạn, ông ta vội vàng đi tới rồi quát lớn: "Còn có phép tắc không hả?"
Thấy Đường Thiên Xương xuất hiện, những công nhân bấy giờ mới bình tĩnh lại.
Vương Kỳ đi tới, giọng điệu trách móc oán hận: "Trưởng xưởng, ông cũng đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, mấy người đã không trả lương cho chúng tôi mấy tháng rồi, chúng tôi cũng cần ăn cơm, còn phải nuôi gia đình nữa mà."
"Đúng vậy, hiện giờ tài khoản công ty không còn một đồng, lại còn nợ hơn mười triệu, giờ mà chúng tôi không đem bán những máy móc thiết bị này đi, chẳng lẽ đợi tới lúc chúng bị thế chấp rơi vào tay người khác, vậy thì ai sẽ trả lương cho chúng tôi đây?"
"Trưởng xưởng, vợ tôi sắp sinh rồi, tôi hết cách rồi."
"Trưởng xưởng, tôi đã làm việc ở Vĩnh Thái năm năm rồi, nhưng hiện giờ mẹ già tôi lâm bệnh nặng, công ty thì chậm lương ba tháng."
Rất nhiều công nhân nháo nhào lên.
"Ài."
Đường Thiên Xương thở dài một hơi nặng nề.
Chẳng lẽ ông ấy lại không hiểu được chỗ khó của công nhân!
Ông ấy chỉ sang Đường Sở Sở đứng bên cạnh, nói: "Đây là chủ tịch hội đồng quản trị mới của Vĩnh Thái, Đường Sở Sở, từ nay về sau, cô ấy sẽ là người điều hành Vĩnh Thái, mọi người không cần lo lắng, giờ thì Vĩnh Thái có tiền rồi, sẽ lập tức phát lương cho mọi người."
"Hả? Gì cơ? Đường Sở Sở?"
"Đường Sở Sở của Vĩnh Lạc, sao cô ta lại tới Vĩnh Thái?"
"Trưởng xưởng, này là thật sao?"
Tất cả công nhân đều đồng loạt nhìn về phía Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở tiến lên đằng trước, nói lớn: "Không sai, chuyện này là thật, hôm nay mọi người đều có thể lấy lương rồi, ba tháng nợ lương, cùng với nửa tháng lương tôi tặng mọi người coi như đền bù, đợi sau khi công ty đi vào ổn định quy củ, tôi hứa ngày nào mọi người cũng sẽ được đi làm, được tăng ca, tiền lương sẽ tăng lên gấp bội."
Nghe xong, tất cả mọi người đều trở nên kích động.
Vương Kỳ lập tức chạy tới khom lưng nói: "Đường tổng, chào cô, tôi là Vương Kỳ, tôi là phó xưởng ở đây."
"Hửm?"
Đường Sở Sở nhìn Vương Kỳ một cái.
Cô biết anh ta chính là người đầu têu ra vụ làm loạn này.
Cô cũng nghe thấy người này nói rằng anh ta đã tìm được một công ty khác, muốn dẫn theo các công nhân bỏ việc ở đây để tới đó làm.
"Đường tổng, tôi đã làm việc ở Vĩnh Thái tám năm rồi, trước giờ tôi vẫn luôn cẩn trọng làm việc, thậm chí còn coi Vĩnh Thái là ngôi nhà thứ hai của mình."
"Anh bị sa thải." Đường Sở Sở lạnh lùng nhìn anh ta.
"Cái gì?"
Vương Kỳ mở to hai mắt, anh ta còn nghĩ mình vừa nghe nhầm: "Đường tổng, cô sa thải tôi?"
"Tới phòng tài vụ lĩnh lương rồi cuốn gói khỏi Vĩnh Thái đi."
Đường Sở Sở từng điều hành Vĩnh Lạc, cho nên với loại chuyện này, cô giải quyết cực kỳ tốt.
Tình hình hiện giờ của Vĩnh Thái có chút đặc biệt, nếu giờ không sa thải người dẫn đầu gây nhiễu loạn thì sau này làm sao có thể làm gương cho người khác.
Vả lại công nhân của cô cũng là do bất đắc dĩ mà thôi, mà Vĩnh Thái cũng đang cần người, không thể sa thải toàn bộ, tránh giết gà dọa khỉ.
Vương Kỳ bất ngờ nhảy lên, hét lớn: "Tôi làm ở Vĩnh Thái tám năm trời, luôn luôn chăm chỉ làm việc, cô vừa nhậm chức đã sa thải tôi, tại sao những người khác lại không bị cho nghỉ việc?"
Anh ta nhìn những công nhân xung quanh.
"Các vị, đây chắc chắn là kế hoãn binh của Đường Thiên Xương, tôi nghe nói gần đây Vĩnh Lạc đang tập trung nâng cao nghiệp vụ, lấy đâu ra tiền thu mua lại Vĩnh Thái, vả lại quan hệ giữa Đường Thiên Xương và Đường Thiên Long thì mọi người ai cũng biết, Đường Thiên Long sẽ không bao giờ bỏ tiền ta mua lại Vĩnh Thái đâu."
"Mọi người nghe tôi cùng nhau nghỉ việc, tôi sẽ tìm một công ty thật tốt rồi cùng mọi người qua đó làm."
Không ít người cảm thấy do dự.
Bởi vì những gì Vương Kỳ nói đều là sự thật.
"Phó xưởng Vương, tôi đi cùng anh."
"Tôi cũng đi cùng."
Một người lên tiếng, sau đó càng lúc càng nhiều người bày tỏ thái độ.
Vương Kỳ lộ vẻ đắc ý, anh ta là phó xưởng, những người này đều là cấp dưới của anh ta, lời của anh ta, đương nhiên bọn họ sẽ nghe theo.
Anh ta câng câng cái mặt nhìn Đường Sở Sở: "Đường tổng, tôi đã làm việc ở công ty tám năm rồi, giờ đang làm chức vụ phó xưởng, cô sa thải tôi thì cũng đồng nghĩa với việc sa thải hầu hết công nhân đó."
Đường Sở Sở không hề bị dọa bởi lời Vương Kỳ, cô lạnh giọng, nói: "Nếu đã muốn đi thì tôi cũng không bắt ép ở lại, giờ mọi người đều đến phòng tài vụ nhận lương cả đi."
Vương Kỳ cười lớn: "Kết toán công? Tài khoản công ty Vĩnh Thái một xu còn chẳng có, cười chết tôi mất, Đường tổng, giờ cô hứa tăng gấp đôi tiền lương cho tôi thì tôi sẽ không nghỉ việc, tôi không đi thì những công nhân khác cũng sẽ ở lại."
Đường Sở Sở chỉ tay ra ngoài cửa: "Muốn đi thì cứ đi."
Vương Kỳ hoảng sợ trong lòng.
Chiêu này của anh ta không thể hù dọa được cô.
Anh ta kêu lên: "Các vị, chúng ta đi thôi, đi kết toán tiền lương, tôi muốn xem xem hôm nay Vĩnh Thái có thể nhả tiền ra cho chúng ta không."
Vương Kỳ vô cùng tự tin mình sẽ thắng được Đường Sở Sở.
Sa thải tôi?
Tôi mà đi thì Vĩnh Thái sẽ tê liệt luôn.
Một trăm người trong xưởng, có tới phân nửa đi cùng Vương Kỳ, chỉ còn lại khoảng ba bốn mươi người đứng đó nhìn theo.
Đường Sở Sở thấy những người còn ở lại bèn nói: "Tốt lắm, từ hôm nay trở đi tiền lương của mọi người sẽ được tăng lên hai mươi phần trăm."
"Cảm, cảm ơn Đường tổng."
Những người ở lại nghe cô nói vậy thì vô cùng mừng rỡ.
QpLNqJY_1643356258735_0
xclk?reqid=62538e95000bb0d007fd825db302f9be&bidobjid=3j-Uc7gjBGKCOtDglY5TYg&cid=SRnvYLGWR-ec-WsimTnwzQ&crid=lrPm7jTrQreAREOrSUhwPQ&partner_id=03mSf3H6yHmisZYA&bx=Cylxwnu_oqIyKqID7rGxoPZs2rZm7rwPK4lswmo121lmU1u-uYOPuqa1w8zfZYOE34u-uYgxuqa1onQsoyQV7rd9o4u-uYVNuqa1JYf1K4lqU1u_uYsBwYf9U8S93mSRUmO9KYzBJYi-KjTBZjts3DigZmI1K4lEUHM12qSO&ui=CylE3b3Nuqa1MrIRMrMV7PoW7qTbonRR70iSKIS07PMW20iSoISTtqSG7rdsu1x13mOB3mVgJ8gfuqa1MRSSIRi2JiNlZLdx3Y3u8fWscIi9nii0Ij73ujR&li=&consent=1&ddhh=orGWod&flanding_rdr=&clkloc=img,300,250
q
q
xclk?reqid=62538e95000bb0d007fd825db302f9be&bidobjid=3j-Uc7gjBGKCOtDglY5TYg&cid=SRnvYLGWR-ec-WsimTnwzQ&crid=lrPm7jTrQreAREOrSUhwPQ&partner_id=03mSf3H6yHmisZYA&bx=Cylxwnu_oqIyKqID7rGxoPZs2rZm7rwPK4lswmo121lmU1u-uYOPuqa1w8zfZYOE34u-uYgxuqa1onQsoyQV7rd9o4u-uYVNuqa1JYf1K4lqU1u_uYsBwYf9U8S93mSRUmO9KYzBJYi-KjTBZjts3DigZmI1K4lEUHM12qSO&ui=CylE3b3Nuqa1MrIRMrMV7PoW7qTbonRR70iSKIS07PMW20iSoISTtqSG7rdsu1x13mOB3mVgJ8gfuqa1MRSSIRi2JiNlZLdx3Y3u8fWscIi9nii0Ij73ujR&li=&consent=1&ddhh=orGWod&flanding_rdr=&clkloc=img,300,250.