Tất cả người trong nhà đều nịnh bợ Thần Bắc.
Vì Thần Bắc gọi một cuộc điện thoại, thư ký của tướng quân nhà họ Thần đã báo cho tướng quân.
Tướng quân đứng ra, quản lý của Thương Minh Năm Tỉnh, Ngụy Quang mới đưa Hứa Chí đã ra lệnh đánh người đến tận cửa xin lỗi.
Bây giờ, Đường Thiên Long có thể tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư rồi.
Ông ta cực kỳ phấn khởi.
Lập tức mời phóng viên tổ chức họp báo, lan rộng tin tức này ra ngoài.
Cùng lúc đó, Đường Hải cũng nhanh chóng sắp xếp những chuyện liên quan đến buổi tiệc mừng thọ, thiết kế thiệp mời, đi đưa thiệp mời.
Giang Thần vẫn luôn đợi ở phòng khám phàm nhân của Tiểu Hắc, anh nhìn thấy tin tức được đăng trên đài báo, thấy việc Đường Thiên Long đã tổ chức cuộc họp báo.
Anh biết, chuyện này đã được giải quyết rồi, bên Thương Minh Năm Tỉnh kia đã đến tận nhà nói lời xin lỗi.
Bây giờ tất cả vấn đề đều đã được giải quyết rồi.
Anh lại đi về phía nhà họ Đường lần nữa.
Anh nhấn chuông cửa.
Người mở cửa là con gái út của Đường Hải, Đường Uyển Tâm đã gả ra ngoài Giang Bắc.
Trước đây cô ta không biết Giang Thần, bây giờ đã biết rồi.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Giang Thần đứng ngoài cửa ra vào, cô ta khoanh hai tay trước ngực, dùng dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, đánh giá Giang Thần: “Da mặt dày thật đấy, còn dám đến đây sao?”
Đường Lỗi đang định ra khỏi cửa xử lý mấy việc, anh ta vừa đi ra ngoài, nhìn thấy người đến là Giang Thần, anh ta lập tức chửi ầm lên: “Đồ rác rưởi như cậu, còn dám đến đây, cút ngay…”
Giang Thần liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, anh không thèm đếm xỉa đến bọn họ, đi thẳng vào biệt thự.
“Đứng lại”
Đường Lỗi hét to.
“Tôi tìm ông nội.” Giang Thần không muốn nhiều lời với hai người này.
“Cậu đã bị trục xuất ra khỏi nhà họ Đường rồi, không phải là con rể của nhà họ Đường nữa, cậu không có tư cách bước vào cửa lớn nhà họ Đường.”
“Đúng vậy, cút ngay đi.”
Hai người không thèm để Giang Thần vào mắt một chút nào.
Giang Thần nghe vậy cũng hơi khó hiểu.
Không phải bên phía Thương Minh Năm Tỉnh đã đến tận cửa xin lỗi rồi đó sao!
Người nhà họ Đường nhìn thấy anh, không phải nên nịnh nọt bợ đỡ sao?
Tại sao vẫn dùng thái độ này?
Có chỗ nào xảy ra vấn đề sao?
Giờ phút này, một chiếc xe Bentley chạy đến.
Đường Thiên Long chống gậy bước xuống xe.
Còn có Đường Hải và Thần Bắc đi theo.
Đường Thiên Long mời phóng viên đến buổi họp báo, ông ta tuyên bố địa điểm tổ chức tiệc mừng đại thọ tám mươi tuổi của mình xong, sau đó vội vàng quay về.
“Cháu rể, lần này thật sự cảm ơn cháu rất nhiều, cháu đã làm tăng thể diện cho ông nội.”
Thần Bắc lộ ra vẻ mặt đương nhiên, nói: “Ông nội, không phải chỉ là Đế Vương Cư thôi sao, điều này có đáng là gì, chúng ta phải khiêm tốn, khiêm tốn.”
“Đúng, khiêm tốn, khiêm tốn.”
Hai người vừa đi vào vừa nói chuyện.
Giang Thần nhìn thấy Đường Thiên Long xuống xe, anh lập tức đi tới, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Ông nội, cháu không lừa gạt ông đúng không, ông thật sự có thể tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư, chẳng qua, trước khi đi sao ông không gọi điện thoại cho cháu, sau khi cháu quay về đã gọi điện thoại cho cấp trên của cháu, cấp trên của cháu đứng ra, đã cho Thương Minh Năm Tỉnh đến tận cửa nói xin lỗi rồi.”
“Bốp.”
Đường Lỗi đi tới, tát một cái lên gáy Giang Thần, mắng: “Cậu là đồ rác rưởi, đều tại cậu, chúng tôi mới bị đánh, bảy giờ biết em rể đứng ra giải quyết chuyện này, để ông nội lấy được tư cách tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư, cậu lại đến đây tranh công sao?”
Đường Thiên Long nhìn thấy Giang Thần, trong lòng ông ta chỉ có tức giận.
Ông ta cầm gậy lên đánh.
Giang Thần kịp thời tránh được.
Anh đứng bên cạnh, nhìn Thần Bắc đứng bên cạnh Đường Thiên Long.
“Anh ra mặt?”
Thần Bắc đứng thẳng người, hơi sửa sang lại cà vạt một chút, nói: “Tôi cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại mà thôi, năng lực của nhà họ Thần, không phải kẻ rác rưởi phế vật như cậu có thể hiểu hết được.”
Đường Uyển Tâm đi tới, cô ta khoác cánh tay của Thần Bắc, sau đó khinh bỉ liếc nhìn Giang Thần một cái: “Bây giờ chồng tôi chính là phó đội trưởng của đội cảnh sát đặc nhiệm ở quân khu Giang Bắc, chú của tôi cũng là thư ký của tướng quân ở quân khu Giang Bắc, chút chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể hoàn thành được rồi.”
Mặt mũi Giang Thần tối sầm lại.
Công lao của anh lại bị người khác cướp mất.
Anh nhìn Đường Thiên Long: “Ông nội, ông tin anh ta sao?”
Đường Thiên Long nghiêm mặt quát mắng: “Chẳng lẽ tôi nên tin cậu sao?”
Đúng lúc đó, một chiếc xe MPV chạy đến.
Một có gái mặc đồ công sở, dáng người cao gầy, da dẻ trắng nõn, gương mặt xinh đẹp bước xuống xe.
Đó chính là Đường Sở Sở.
Sau khi cô tiếp nhận công ty, đã bắt đầu kiểm tra tài chính, phát hiện tài chính có một số vấn đề, nên mới quay về hỏi thăm một chút.
Nào ngờ vừa xuống xe cô đã nhìn thấy Giang Thần đang đứng trước cửa lớn của biệt thự nhà họ Đường.
Cô hơi ngây người, lập tức đi tới, chào hỏi: “Ông nội.”
Nhìn thấy Đường Sở Sở, sắc mặt Đường Thiên Long dịu xuống rất nhiều, trên gương mặt già nua của ông ta lộ ra nụ cười: ‘Sở Sở, sao cháu lại đến đây?”
“Ông nội, khi cháu sắp xếp lại tài chính của công ty, đã phát hiện một số vấn đề, cho nên cố tình muốn quay về hỏi một chút.”
“Đi, vào nhà rồi nói.”
Thái độ của Đường Thiên Long đối với Đường Sở Sở rất tốt, nhưng khi nhìn về phía Giang Thần, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi, quát mắng: “Cậu đi theo tôi vào đây, tranh thủ lúc Sở Sở ở đây, nói chuyện của hai đứa cho rõ ràng đi.”
Đường Sở Sở liếc nhìn Giang Thần một cái, cô không nhiều lời, xoay người đi vào nhà.
Giang Thần cũng bình tĩnh thản nhiên đi vào biệt thự.
Sảnh lớn trong biệt thự.
Người nhà họ Đường đều ngồi đó.
Chỉ có Giang Thần đứng.
Sau khi Đường Sở Sở đã biết đầu đuôi câu chuyện xong, cô tức giận đến mức sắc mặt tái xanh.
Mất mặt.
Thật sự là quá mất mặt.
Cô không ngờ tới, Giang Thần vì không muốn ly hôn, lại có thể lừa gạt ông nội cô, nói là có thể tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư, ông nội của cô vô cùng phấn khởi đi đến đó, nhưng lại bị đánh cho một trận.
Bây giờ Thần Bắc đứng ra giải quyết vấn đề này, anh lại chạy đến tranh công.
“Giang Thần, anh làm tôi quá thất vọng.”
Giang Thần đứng bên cạnh, anh nhìn Đường Sở Sở một cái, hỏi: “Sở Sở, ngay cả em cũng không tin anh sao, không phải em chưa từng đến Đế Vương Cư…”
“Đủ rồi.”
Đường Sở Sở đứng dậy, lớn tiếng mắng: “Anh bảo tôi tin anh thế nào được, tôi tận mắt nhìn thấy, em trai tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả được sao?”
“Không phải, anh nói là Đế…”
“Giang Thần, cậu có thể đừng vô liêm sỉ như vậy có được không, quyến rũ em gái tôi cũng không nói đi, còn làm cho ông nội khó chịu, bây giờ lại định cướp công lao của người khác, nhà họ Thần có người ở quân khu đấy, còn cậu thì sao? Cậu có cái gì, một tên tội phạm từng bị tòa án quân sự phán xử mà thôi.”1
Giang Thần định lên tiếng giải thích.
Anh muốn nói với Đường Sở Sở, anh không lừa gạt Đường Thiên Long, anh định nói, không phải em đã từng đến Đế Vương Cư sao? Không phải đã từng ở Đế Vương Cư mười ngày sao? Tại sao ngay cả em cũng không tin tưởng anh!
Nhưng, Đường Sở Sở không cho anh cơ hội giải thích.
Đường Thiên Long lấy tẩu thuốc ra, nói: “Giang Thần, cậu ở rể nhà họ Đường cũng được một khoảng thời gian rồi, dựa vào giá trị con người của Sở Sở bây giờ, cậu không xứng với nó, như vậy đi, tôi cho cậu một trăm vạn, cậu ly hôn với Sở Sở đi, từ nay về sau, cậu không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Đường nữa.”
Cho dù là vì Giang Thần, Đường Thiên Long mới bị đánh một trận.
Nhưng mà có người cháu rể Thần Bắc này đứng ra giải quyết vấn đề, bây giờ thậm chí ông ta còn có thể tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư.
Tâm trạng của ông ta rất tốt, cũng không muốn so đo nhiều với Giang Thần nữa.
Ông ta cũng bằng lòng lấy chút tiền ra để Giang Thần rời khỏi Đường Sở Sở.
“Giang Thần, còn không mau cảm ơn ông nội đi.”
“Cậu có biết một trăm vạn có ý nghĩa như thế nào không hả, cậu có đi lính cả đời, cũng không kiểm nổi một trăm vạn đâu.”
“Quỳ xuống dập đầu với ông nội đi.”
Mỗi người trong nhà họ Đường anh một câu, tôi một câu.
Giang Thần thấy Đường Sở Sở nghiêm mặt thở hổn hển.
Vốn dĩ đã tức giận, bây giờ nghe Đường Thiên Long nói những chuyện này xong, cô càng tức giận hơn nữa.
Giang Thần cũng chẳng còn cách nào.
Thiên binh vạn mã, núi đao biển lửa anh cũng đã xông qua được, bây giờ lại không qua được một cửa tình cảm này.
Thật sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Anh biết, bây giờ anh có nói gì, Đường Sở Sở cũng sẽ không tin.
Nếu đã như vậy thì còn giải thích để làm gì!
Anh nhìn về phía Đường Thiên Long: “Đường Thiên Long, ông sẽ phải hối hận.”
Sau đó, anh nhìn về phía Thần Bắc: “Quân khu Giang Bắc, thư ký của tướng quân sao? Được, tôi đã nhớ kỹ rồi, ngày mai, chú của anh, sẽ phải cuốn gói cút xéo.”
“Ha ha, cười chết tôi mất.” Đường Lỗi phá lên cười to: “Cuốn gói cút xéo, cậu có biết thư ký tướng quân là quân hàm gì không đó, cậu cho rằng cậu là ai chứ, cậu là Tiêu Dao Vương sao?”
Trên mặt Thần Bắc lộ ra vẻ tức giận “Chàng trai trẻ, đừng quá ngông cuồng.”
Thấy Thần Bắc tức giận, Đường Thiên Long quát to: “Cút ngay cho tôi.”
Giang Thần phất tay, xoay người rời đi..