Long Vương Ẩn Mình

Chương 57: C57: Hôn ước của cậu lê




Bạch!

Trong nháy mắt, những tên hộ vệ áo đen kia chắn quanh quảng trường chật như nêm cối, bao vây Trần Xuân Độ lại!

Bầu không khí giương cung bạt kiếm, trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng!

Trần Xuân Độ mang theo hộp cơm giữ nhiệt, ánh mắt bình tĩnh, có nhiều thâm ý quét qua Ngô Ngọc với chồng cô ta một chút, hỏi: “Làm bị thương? Cái gì làm bị thương?”

“Con rùa nghèo nàn, đừng giả bộ ngổc nữa, trên buối lễ đấu giá, chính là mày với con tiện nhân kia, cùng nhau đánh bà đây bị thương!” Sắc mặt của Ngô Ngọc âm trầm như nước, oán độc vô cùng.

“Rõ ràng là tự chính con heo mập bà tự ra tay, tôi chỉ đáp trả mà thôi.” Trần Xuân Độ liếc Ngô Ngọc một chút, nhàn nhạt mở miệng.

“Dám đánh vợ tao, mày biết nhà họ Ngô ở thành phố T không!” Người đàn ông trung niên mặc âu phục kia nhắm hai mắt lại, toàn thân bộc phát ra một hơi thở mạnh mẽ!

“Nhà họ Ngô ở thành phố T? Chưa nghe nói qua.” Trân Xuân Độ suy nghĩ một lát, vẻ mặt thành thật nói.

Bạch!

Toàn quãng trường yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên nhìn về phía Trần Xuân Độ, khó có thể tin!

“Nhà họ Ngô ở thành phố T, đó chắc chắn là đứng top mười nhà quyền thế trong thành phố T! Danh nghĩa bất động sản dưới tay Ngô Ngọc càng nhiều vô số kể!

Chỉ cần là người thành phố T thì sẽ vô cùng kính trọng nhà họ Ngô!

Vậy mà kết quả Trần Xuân Độ lại nói không biết!

Đây tuyệt đối là đang miệt thị mà!

“Nguy rồi, Lê tống, Trần Xuân Độ tới kìa.” vẻ mặt của Lâm Trinh Tuyết biến đối, gấp gáp nói.

“Cái tên này, thành sự không có bại sự có dư, mỗi lần đều phải mang cho tôi chuyện xấu mà!” Lê Kim Huyên đứng bên cạnh cửa số, lúc nhìn thấy tên Trần Xuân Độ ăn mặc tùy ý kia, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ hơi ngưng lại, trong nháy mắt chuyến thành vô cùng lạnh lẽo!

Lê Kim Huyên không chút do dự xoay người, giẫm trên giày cao gót vội vã đi về phía thang máy!

Mà lúc này, người đàn ông trung niên đang gắt gao chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, không khí


dường như đều muốn bị hơi thở áp bức kia đè ép ngưng đọng!

“Thế mày biết tao là ai không?” Người đàn ông trung niên mặc âu phục bước về phía trước một bước, cả người lộ ra vẻ ác liệt!

“Ông?” Trần Xuân Độ cấn thận đánh giá người đàn ông trung niên mặc âu phục, ngay lúc mọi người đang nín thở, bổng nhiên anh nhếch miệng cười một tiếng, vô cùng cuồng ngạo nói: “Ông thì là cái gì chứ, sao tôi lại phải biết ông?”

“Được! Được! Được!” Người đàn ông trung niên mặc âu phục giận quá phát cười, liên tục nói ba chữ được, đột nhiên, một cái tát nhanh như chớp đánh đến Trần Xuân Độ!

Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh nhạt, người đàn ông trung niên mặc âu phục ra tay, nhưng anh lại không hề né tránh, thậm chí bên trong đôi mắt hiện lên một vẻ khinh thường!

“Chát….”

Một tiếng động lanh lảnh vang lên, càn quét toàn quảng trường nơi cửa lớn của tập đoàn Lê thị!

Vô sổ ánh mắt sợ hãi của mọi người: “Cuối cùng ngài Ngô cũng ra oai rồi! Công khai vả mặt của tài xế trước tòa nhà Lê thị, một cái tát này không phải chỉ tát lên người Trần Xuân Độ, đây cũng là đánh luôn Lê Kim Huyên rồi mà!!

Một tiếng vang lanh lảnh này không nhỏ, như sét truyền vào trong tai của mỗi người, ai cũng có thế nghe được rõ ràng!

Đột nhiên!

Nụ cười của người đàn ông mặc âu phụ bỗng nhiên ngưng lại! Một cái tát này của ông ta, giống như đập trên tấm thép, bắp thịt trên mặt Trân Xuân Độ như làm từ thép, một cái tát ông ta dùng toàn sức, vậy mà không đế lại một chút dấu vết trên mặt Trần Xuân Độ!

Khó khăn lắm người đàn ông mặc âu phục lui về phía sau, nhìn Trần Xuân Độ phía trước sắc mặt âm trầm như nước, vô cùng khó coi!

Trong lòng ông ta lấy làm lạ, ông ta hoàn toàn không thế tin được, một tên lưu manh đầu đường thế này, vậy mà đánh anh làm toàn bộ cánh tay đều run rấy! Cái này mẹ nó còn là người sao!

Mà Trần Xuân Độ tựa như người không việc gì, vuốt vuốt mặt, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc âu phục, cười nhạt một tiếng, gió thoảng mây trôi, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra: “Một tát này, đánh có dễ chịu không?”

Ngô Ngọc đỡ lấy người đàn ông trung niên mặc âu phục, tàn bạo nhìn về phía Trần Xuân Độ, oán độc cảnh cáo: “Con rùa nghèo hèn, còn dám cãi lại tao, đánh cho tao!”

Trong nháy mắt, vô số hộ vệ áo đen vọt lên, giống như thủy triều, dường như muốn nhấn chìm Trân Xuân Độ!

“Ai có thể chơi chết nó, tôi thưởng ba trăm triệu, ai có thế bắt sống, tôi thưởng 1 tỷ!” Người đàn ông trung niên mặc âu phục lớn tiếng quát, làm vô sổ bảo vệ càng thêm điên cuồng, tranh đấu vô tận!


“Dừng tay!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng kêu khẽ ở một bên truyền đến, làm cho mấy tên bảo vệ giống như nước này đều dừng lại.

Đám người tản ra lộ ra một con đường, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở trước cửa tòa nhà của tập đoàn Lê thị, đôi chân dài được vớ cao màu đen bao quanh đang đung đưa, giẫm lên giày cao gót tinh xảo chậm rãi đi tới.

“Lê Kim Huyên.” Ánh mắt người đàn ông trung niên mặc âu phục rơi vào trên thân bóng hình vô cùng xinh đẹp kia, hơi sững sờ.

“ỏng Lý, lái xe của tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ta một lần đi.” Lê Kim Huyên đi đến trước mặt ỏng Lý, dùng giọng nói mỏng manh giải vây cho Trần Xuân Độ.

“Lê tổng, là tài xế của cô ra tay trước làm vợ tôi bị thương, bây giờ lại sỉ nhục tôi, danh dự của

tôi ở thành phố T đã bị nó phá hỏng hết rồi.” ông Lý từ tốn nói.

“Là tôi không quản tốt, ông Lý à, bằng không tối nay tôi mời một bữa, thay tài xế của tôi xin lỗi ông.” Lê Kim Huyên nhàn nhạt cười một tiếng, hơi khom người, lập tức ánh mắt của ông Lý nóng rực lên, ông ta lập tức nhìn thấy kia một hình tượng sôi sục máu huyết kia.

Tống giám đốc nổi tiếng xinh đẹp tự mình

Advertisement

mời ông ta ăn cơm, ông ta còn có thể không đồng ý sao?

Ngô Ngọc ở bên cạnh vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, hai tay chống nạnh, nhìn Lê Kim Huyên vừa tức vừa hận, ông Lý luôn luôn thèm nhỏ dãi vẻ đẹp của ả tiện nhân họ Lê này, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn bị lôi kéo rồi.

“Được, việc này tối nay lại nói, Lê tống, đêm nay Có thể mặc gợi cảm một chút không.” Ánh

mắt của ông Lý đảo qua dáng người nóng bỏng gợi cảm của Lê Kim Huyên, có nhiều thâm ý mở miệng, sau đó liền quay người, đi đến nơi cách đó không xa

“Cấu nam nữ, chờ đó cho tao!” Ngô Ngọc hung hăng trừng Lê Kim Huyên cùng Trần Xuân Độ một chút, cũng theo sát phía sau.

Rất nhanh, những tên vệ sĩ áo đen giống như thủy triều cũng nhao nhao ngồi vào trong xe, theo sát phía trước rời đi ”


“Anh tới làm gì? Không phải đã nói với anh rằng đừng tới công ty sao? Xem tôi như gió thoảng bên tai à?” Lê Kim Huyên thở phào một cái, quay đầu trừng đôi mắt đẹp về phía Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười một tiếng, giơ hộp cơm giữ nhiệt trong tay lên: “Lê tống, còn không phải là đến giờ cơm sao, anh nghĩ chắc em cũng đói bụng rồi, nên đến đưa cơm cho em.”

“Ai muốn ăn cơm đó của anh chứ!” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, thở phì phò quay người, liều mạng giẫm lên giày cao gót vội vàng đi đến thang máy, tựa như đang phát tiết lửa giận.

Trần Xuân Độ cũng không để ý những ánh mắt xem thường của những người khác ở chung quanh, theo sát bóng lưng vô cùng gợi cảm kia.

Mãi cho đến khi Lê Kim Huyên đấy cửa phòng giám đốc ra, vội vàng đi vào, mới đặt mông ngồi trên ghế sa lon.

“Lại thế nào đây? Giám đốc Lê của tôi.” Đột nhiên, có một giọng nói từ tính mị hoặc từ bên ngoài phòng làm việc truyền đến, Tồ Hiểu Vân trên người mặc đồng phục mê người, dạo bước đi tới.

“Tự mình đi hỏi Trần Xuân Độ kia đi! Lại tới công ty! Còn ngại chưa đủ mất mặt!” Lê Kim Huyên nghiến chặt hàm răng, giọng căm hận nói.

“Anh ấy sao? Tớ bảo anh ấy đến đưa cơm.” Tô Hiếu Vân hơi ngớ ra, sau đó khẽ cười nói.

“Cậu?” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên trừng lớn, gương mặt xinh đẹp ngốc trệ.

“Đúng vậy, tớ thấy anh ấy làm cơm rất ngon, nên bảo anh ấy đưa cơm đến cho hai chúng ta.” Tô Hiểu Vân cười nói: “Tớ cảm thấy cơm Tây của anh ấy làm được rất giống, so với một vài nhà hàng Tây ở bên ngoài tớ ăn, còn giống hơn.”

Trần Xuân Độ đẩy cửa vào, cầm hộp cơm giữ nhiệt, đặt ở trên bàn làm việc, lấy lòng cười nói: “Lê tổng, đừng nóng giận mà.”

Lê Kim Huyên lạnh lùng trả lời: “Nếu không phải anh nhiều chuyện như vậy, vổn dĩ đêm nay tôi cũng không cần đi cùng lão già háo sắc kia đâu.”

“Lê tổng, vậy thì em đừng đi, việc này để anh giải quyết cho.”

“Dựa vào anh?” Lê Kim Huyên đánh giá Trần Xuân Độ một chút, khinh thường bật cười một tiếng: “Anh biết nhà họ Ngô ở thành phố T nặng bao nhiêu phân lượng không?”

“Không biết.”

“Vậy anh biết nếu như tập đoàn Lê thị đắc tội nhà họ Ngô, sau này muốn phát triển sẽ có bao nhiêu trở ngại không?”

“Không biết.”

“Vậy anh biết, nếu như họ Lý kia muốn giết anh, chỉ cần một ý niệm không?”

“Không biết.”

Lê Kim Huyên cười lạnh: “Hỏi gì cũng không biết, còn khoác lác rằng anh sẽ giải quyết, anh định giải quyết thế nào?”


Trần Xuân Độ cười không nói, không phải anh không biết nhà họ Ngô quan trọng như thế nào ở thành phố T mà là không muốn biết Cho

dù nhà họ Ngô đứng đầu nước c, chỉ cần một cú điện thoại của anh cũng có thế làm cho nhà họ Ngô bị hủy diệt trong nháy mắt

Một nhà họ Ngô nho nhỏ ởthành phổT không đủ tư cách để anh gọi điện thoại

“Tiểu Huyên, tớ thấy lão già vừa rồi kia, không giống thứ đơn giản đâu, cậu đối phó được không?” Tô Hiểu Vân ngồi xuống bên cạnh Lê Kim Huyên, vắt cặp đùi đẹp lên, đầy hứng thú mở miệng hỏi.

“Cẩn thận một chút, cũng không có vấn đề gì.” Lê Kim Huyên hơi suy nghĩ, nói.

“Ông Lý hái hoa ngắt cỏ, chỉ là ở bên ngoài

bao nuôi tiểu tam, đếm còn không đếm hết chớ nói chi là làm người ta lớn bụng.”

“Ngay cả những cô gái xinh đẹp của các tập đoàn kia, ông ta cũng chơi qua không ít, nhưng vẫn bình yên vô sự như thường, không ai làm gì được ông ta cả.”

“Nếu không, tớ đi với cậu nha.” Tô Hiếu Vân đột nhiên nói.

“Cậu, vẫn đừng nên nha.” Lê Kim Huyên đánh giá Tô Hiểu Vân một chút: “Cậu mà đi chỉ sợ càng thêm nguy hiếm thôi.”

Đúng lúc này, thư ký Lâm Trinh Tuyết đấy cửa vào, nói: “Lê tổng, cậu Lê nói đêm nay muốn mời cô ăn cơm.”

“Nói cho anh ta biết, đêm nay tôi có hẹn trước rồi, không có thời gian.” Lê Kim Huyên lạnh lùng trả lời.

“Nhưng cậu ấy Nhưng cậu ấy nói ”

Thư ký Lâm Trinh Tuyết đột nhiên muốn nói lại thôi, trên gương mặt thuần khiết như thiên sứ lộ ra vẻ khó xử.

“Sao vậy?” Lê Kim Huyên buông văn kiện trong tay xuống, ngấng đầu hỏi.

“Nhưng cậu ấy nói Đây là tiệc của nhà họ

Lê, bảo cô với chủ tịch nhất định phải tham gia, liên quan đến hôn ước ”

Bạch!

Sắc mặt Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, trở nên lúng túng khó coi vô cùng Một mặt lờ mờ!

Hôn ước! Đây mẹ nó là cái quỷ gì! Vậy mà mình khônq biết môt chút qì cả!