Long Vương Ẩn Mình

Chương 184: Không kiếm tiền nữa?




Chàng trai đứng trước mặt anh ta, người vẫn luôn bị anh ta xem thường...lại là phú ông trăm nghìn tỷ?

Không, chỉ sợ còn không dừng lại ở phú ông trăm nghìn tỷ, đây là người giàu có nhất nước C!

Dương Văn Hạo hít một hơi khí lạnh, anh đột nhiên nhớ ra chiếc Rolls Royce kia...khiến trong lòng anh ta run rẩy!

“Đinh!”

Âm thanh lanh lảnh vang lên, Dương Văn Hạo nghe rõ âm thanh phát ra từ chiếc máy, kèm theo đó là giọng nói từ tính của cô gái lễ độ kia: “Anh Trương, tiền đã nhận được rồi, vô cùng cảm ơn sự quyên góp của anh.

Dương Văn Hạo chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng...chiếc thẻ đen này không phải là giả, là thật, chàng thanh niên này có tài khoản hàng nghìn tỷ, cũng là thật!

Bên cạnh mình lại ẩn giấu một nhân vật lợi hại như vậy, anh ta vẫn luôn đứng trước mặt mình, mình còn hết lần này đến lần khác chế giễu...

Dương Văn Hạo kêu một tiếng ủy khuất, trên mặt nóng bừng, bị chính bản thân mình hung hăng vả vào mặt.

Dương Văn Hạo đứng ở đó, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô gái lễ độ kia đưa chiếc thẻ đen ra, lại đỏ mặt để lại phương thức liên hệ: “Nếu như có thắc mắc gì có thể liên lạc với tôi, tôi có thể giúp anh giải quyết tất cả khó khăn.

Khóe miệng chàng thanh niên nở một nụ cười thâm thúy: “Khó khăn gì cũng có thể sao, vậy có ngoại trừ khó khăn về tâm lý không?”

Khuôn mặt tỉnh xảo, trăng nõn của cô gái lễ độ kia vô cùng đỏ, lời nó của chàng thanh niên đã thể hiện rõ ràng ý tứ của anh, anh muốn giải quyết khó khăn về chuyện sinh lý!

Nhìn cô gái lễ độ kia quay người, vặn vẹo cái mông căng tròn rời đi, khóe miệng chàng thanh niên cong lên, nở một nụ cười giễu cợt.

Dương Văn Hạo ở bên cạnh nuốt nước bọt, thận trọng thăm dò hỏi: “Chiếc thẻ đen này, thật sự là của cậu?”

Chàng thanh niên sững sờ: “Một chiếc thẻ đen mà thôi, anh để ý đến tận bây giờ?”

Dương Văn Hạo xấu hổ...đâu chỉ là chuyện của chiếc thẻ đen thôi sao, chiếc thẻ đen nhỏ bé này đại biểu cho thân phận của chàng thanh niên!

“Không phải chỉ là một chiếc thẻ đen thôi sao, anh muốn trở về tôi sẽ tặng anh một tấm.

” Chàng thanh niên thuận miệng nói, khiến Dương Văn Hạo gần như ngớ người ra.

Thẻ đen...là tượng trưng của thân phận, kết quả ở trong miệng chàng thanh niên, lại biến thành một món hàng giá rẻ muốn tặng thì tặng!

Căn bản Dương Văn Hạo không biết, sở dĩ chàng thanh niên có thể tùy tiện tặng thẻ, chính là vì trong căn biệt thự ở Bỉ của Trần Xuân Độ có một chiếc hộp đựng thẻ đen!

Thẻ đen của các ngân hàng nước ngoài, toàn bộ Trần Xuân Độ đều có, hơn nữa còn vất thành đống...

Khi những ngân hàng kia nịnh hót Trần Xuân Độ, những chiếc thẻ đen này...đều được tặng như là những tấm bưu thiếp...

Chàng thanh niên kia không nói cho Dương Văn Hạo biết, chính là sợ sau khi Dương Văn Hạo biết được những thứ này, nói không chừng sẽ trực tiếp phát điên!

“Sao ngài có thể làm được?” Dương Văn Hạo nuốt nước bọt, thận trọng hỏi.

Bất giác thái độ của Dương Văn Hạo thay đổi 180 độ, đã trở nên vô cùng cung kính.

“Một vài tấm thẻ hỏng, không đáng nhắc đến.

” Chàng thanh niên hờ hững nói, cảnh tượng này được rất nhiều khách mời nhìn thấy, càng cảm thấy thân phận của chàng thanh niên này thật phi thường.



Có thể có được một tấm thẻ đen, đều là một nhân vật lớn không giàu thì quý, mà chàng thanh niên này lại không hề để ý đến những tấm thẻ đen này...cái này giàu đến mức nào đây!

Đổi lại là Dương Văn Hạo của trước kia chắc chắn sẽ điên cuồng châm biến chàng thanh niên, nhưng anh ta lúc này, đã không còn nghỉ ngờ gì nữa, hoàn toàn bị chàng thanh niên khuất phục.

“Đi thôi.

” Chàng thanh niên đi về phía cửa đại sảnh, hờ hững nói.

Dương Văn Hạo sững sờ: “Không kiếm tiền nữa?”

“Hiệu quả về danh tiếng đã có được, không bao lâu nữa, tiền sẽ tự động đưa lên đến cửa.

” Chàng thanh niên thờ ơ nói, quay người đi về phía cửa của đại sảnh.

Ở cửa khách sạn, Lê Thần Yên ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng thâm trầm.

Một cấp dưới đặt điện thoại xuống, nói: “Anh Lê, thông tin của anh ta

không tra kỹ được, nghi ngờ là đến từ nước ngoài...dưới tên có 2 công ty, trong đó có một công ty y dược y sinh.

“Có biết quy mô lớn như thế nào không?” Lê Thần Yên bĩnh tĩnh hỏi.

“Quy mô không rõ, nhưng ở thành phố T không có danh tiếng, đây là lần đầu tiên anh ta ra mặt để mở rộng tiêu thụ sản phẩm của mình.

” Thuộc hạ thành thật nói. Khóe miệng Lê Thần Yên nhếch lên mang theo ý tứ sâu xa: “Ông chủ tự mình ra mặt đẩy mạnh tiêu thụ...công ty của anh ta sao có thể là
một công ty tốt chứ.

“Có quá nhiều sơ hở...chỉ có 2 công ty, trong đó có một không ty còn kinh doanh không lương thiện...anh ta lại tiện tay có thể lấy ra Ba nghìn tỉ.

Cơ thể của tên thuộc hạ sững sờ, vẻ mặt trở nên sửng sốt: “Ý của ngài là, dưới tên của anh ta không chỉ có 2 công ty?”

Lê Thần Yên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên vẻ mặt của anh ta trở nên cứng đờ, chỉ thấy ở cửa khách sạn có một bóng người đi ra.

Hai ánh mắt chạm nhau, sát khí lạnh lùng tràn ngập trong không khí!.