Long Vương Ẩn Mình

Chương 166: C166: Hối hận muốn xanh cả ruột




Vụt!

Lời của Lâm Trinh Tuyết như sấm sét giữa trời quang, nháy mắt khiến xung quanh trở nên im lặng như tờ, mọi người đều thấy khiếp sợ!

Mà người kinh hãi nhất chính là Dương Văn Hạo, sau khi nghe lời Lâm Trinh Tuyết nói xong, nụ cười trên mặt anh ta trở nên cứng đờ, sau đó bị thay bằng vẻ khó tin!

“Chuyện này không thế nào!” Dương Văn Hạo thốt lên… Anh ta không tin, anh ta quay đầu nhìn về phía Lâm Trinh Tuyết: “Thư ký Lâm có nhầm lẫn gì rồi sao, sao anh ta có thể là người của tập đoàn Lê Thị được!”

Nhưng Lâm Trinh Tuyết lại vô cùng khẳng định nói: “Không có nhầm lẫn đâu, trước đây không lâu tập đoàn Lê Thị có một phó tống giám đổc từ chức, vị trí trống sẽ do Trần Xuân Độ thay thế.

99

LÚC này, ngay cả Trần Xuân Độ cũng bối rối, anh sững sờ, không hề đoán trước được chuyện này, sao mình tự nhiên lại trở thành phó tống giám đốc của tập đoàn Lê Thị thế…

Trần Xuân Độ nhìn về phía Lâm Trinh Tuyết,

xung quanh vô cùng yên tĩnh, ai cũng hít một hơi khí lạnh, tỏ vẻ kinh ngạc, trong lòng dâng lên sóng biển ngập trời, đều sắp trợn tròn mắt!

Phó tống giám đốc! Ai mà ngờ Trần Xuân Độ một giây trước còn là tên ở rể bị bọn họ khinh bỉ, nhưng sau khi Lâm Trinh Tuyết ra khỏi cửa, mọi thứ đều thay đổi rồi.

Không ngờ anh lại trở thành phó tổng giám đốc của tập đoàn Lê Thị, nhân vật một tay che trời trong công ty!

Dù là phó tống giám đốc địa vị thấp nhất trong tập đoàn Lê Thị cũng là một chức bọn họ chỉ có thể ngước nhìn!

“Tôi không tin… Sao có thể chứ!”

“Mẹ kiếp! Vừa mới mắng anh ta xong, anh ta đã trở thành phó tổng giám đốc… ông trời đang chơi tôi sao, sau này tôi sống tiếp ở Lê Thị kiểu gì đây!”

“Công ty điên rồi à, không ngờ không đề bạt người nội bộ mà lại để anh ta đi làm phó tổng giám đốc…”


Những âm thanh liên tục vang lên trong đám người, mấy nhân viên khi nãy còn chê bai châm chọc kia đều tại mặt, mặt không còn chút máu!

Khi nãy bọn họ mắng hăng bao nhiêu thì bây giờ trong lòng sợ hãi bấy nhiêu!

Trần Xuân Độ đứng tại chỗ, vẻ mặt hờ hững, lúc này cũng không cần anh nói gì nữa, im lặng chính là sự phản kích mạnh nhất, là bạt tai vang dội nhất đánh lên mặt tất cả mọi người.

Dương Văn Hạo đứng ở một bên, vẻ mặt tái nhợt, u ám.

Lúc này trông anh ta còn khó coi hơn ăn phải ruồi nữa… Anh ta có chết cũng không ngờ tình thế lại đảo ngược một cách đột nhiên, nhanh chóng như thế!

Trong nháy mắt, kẻ không phải nhân viên chính thức trong miệng anh ta đã trở thành cấp trên của anh ta!

“Tỏi không tin… Không thế nào có chuyện này được!” Dương Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi, mặt anh ta nóng rát, như cả không khí cũng đang châm chọc anh ta, vả vào mặt anh ta vậy!

“Tôi muốn gặp sếp Lê, đây chắc chắn là sếp Lê lạm dụng chức quyền, tôi muốn báo lên hội đồng quản trị!” Dương Văn Hạo lạnh lùng nói, xung quanh rất yên tĩnh, ai cũng nhìn về phía Dương Văn Hạo, trong lòng khó mà bình tĩnh được.

“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng phí sức nữa.

” Trân Xuân Độ từ từ nói.

Trong mắt Dương Văn Hạo hằn lên tia máu,

anh ta không thể chấp nhận việc chỉ trong nháy mắt, người này đã là cấp trên của mình… Chỉ cần nghĩ đến việc sau này ở tập đoàn cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, cái tên này nhất định sẽ giẫm mình dưới chán… Dương Văn Hạo sẽ cảm thấy không phục!

Lâm Trinh Tuyết cau mày: “Dương Văn Hạo, thông báo sẽ nhanh chóng được dán lên khắp nơi trong tập đoàn, anh không thế không tin.

n

“Đồ đê tiện, tránh ra!” Dương Văn Hạo nổi điên, đã sắp mất lý trí rồi, thô bạo đấy Lâm Trinh Tuyết ra.


Lâm Trinh Tuyết giật mình kêu lên, thân thế mềm mại hơi lảo đảo, suýt té ngã, may là Trần Xuân Độ giữ lấy eo cô ta.

“Tôi khuyên anh đừng quá đáng.

” Thấy Lâm Trinh Tuyết suýt ngã bị thương, vẻ mặt Trần Xuân Độ trở nên lạnh lùng.

“Cút hết cho tôi, tôi muốn gặp sếp Lê, vạch trần âm mưu quỷ kế của đôi cấu nam nữ các người!” Dương Văn Hạo lạnh lùng nói.

Dương Văn Hạo vừa dứt lời, Trần Xuân Độ biến mất ở chỗ ban đầu, một bóng người lướt qua, đến gần Dương Văn Hạo như tia chớp, không ai thấy rõ động tác của anh.

“Chát!”

Một tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, Dương Văn Hạo bị tát bay ra ngoài, xoay tròn năm sáu vòng trong không trung mới ngã xuống đất, mặt đất nứt ra!. Đam Mỹ Hiện Đại

“Phụt…” Gò má Dương Văn Hạo đỏ như máu, sưng phồng lên, khóe miệng tràn ra máu tươi, dáng vẻ lúc này vô cùng thê thảm!

Dương Văn Hạo phun ra một cái răng dính máu, anh ta run rấy bò lên, cực kỳ tức giận!

“Nhiều lời.

” Trần Xuân Độ lạnh lùng nói, móc móc lỗ tai, nếu anh không có mặt sẵn ở đây, chắc chắn sẽ không cho rằng là anh làm.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, ai cũng đều bị thủ đoạn như sấm chớp của Trần Xuân Độ làm hoảng sợ, ngay cả Trần Xuân Độ ra tay như thế, bọn họ cũng không thấy rõ.

“Anh dám đánh tôi… Anh chết chắc rồi!” Dương Văn Hạo quát to.

“Nói tôi thì được, còn vợ tôi thì không.


” Vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng lạnh lùng, trên người anh có hơi thở lạnh lẽo phát ra!

“Chặn trước cửa làm cái gì vậy?”

Lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, một

bóng dáng xinh đẹp đi ra từ bên trong, tóc xõa ngang vai, dung mạo hoàn mỹ khiến mọi người phải rung động.

Dương Văn Hạo cắn răng bò dậy, khàn giọng nói với Lê Kim Huyên: “Lê Kim Huyên, tôi không phục… Vì sao nói anh ta làm phó tổng giám đốc thì anh ta có thể làm phó tổng giám đốc… Chúng tôi trả giá nhiều như vậy cho công ty thì lại chẳng được gì.

99

Lê Kim Huyên đứng đó, đảo mắt nhìn Dương Văn Hạo, chậm rãi nói: “Chuyện này đã được hội đồng quản trị đồng ý, anh không tin thì đi hỏi đi.

99

Vẻ mặt Dương Văn Hạo trở nên cứng đờ… Anh ta nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, trái tim trở nên nặng nề, hơi không chấp nhận được.

Mà cũng có không ít người tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ hội đồng quản trị lại đồng ý chuyện này?

“Dương Văn Hạo, anh gây sự ở công ty, công kích lãnh đạo của công ty, đã vi phạm bao nhiêu quy định của công ty rồi, anh lấy cái gì ở đây nói chuyện với tôi?” Lê Kim Huyên hơi cong môi, nở nụ cười lạnh lùng.

Dương Văn Hạo nghẹn lời, trong lúc nhất

thời không thể cãi lại được câu nào.

Lê Kim Huyên đảo mắt nhìn mọi người: “Những nhân viên đứng ở đây lúc này cũng thế, các người đã vi phạm quy định của công ty, nếu còn không giải tán, tháng này trừ mỗi người một nửa tiền lương!”

Shhh!

Mọi người xôn xao, tiếng hít khí lạnh liên tục vang lên, vô số người thầm thấy run rấy, một nửa tiền lương! Tổng giám đốc nối giận rồi!

Mấy người biết điều nhanh chóng giải tán, chỉ còn Dương Văn Hạo đứng tại chỗ, thân thể run rẩy.


“Chơi vui không?” Lúc này, Trần Xuân Độ lên tiếng.

Dương Văn Hạo cắn răng, cuối cùng đưa ra một quyết định khó khăn, quỳ hai gối xuống đất.

“Sếp Trần, khi nãy tôi chỉ hành động theo cảm tính thôi, mong anh giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho tôi…” Dương Văn Hạo cúi đầu, run rẩy nói, trong lòng xuất hiện cảm giác nhục nhã, chỉ muốn lập tức tìm một cái lỗ để chu vào.

Dương Văn Hạo thân là quản lý cấp cao của tập đoàn Lê Thị, dù có chỗ dựa là đống sự, nhưng anh ta dẫn đầu mọi người gây sự tạo ra ảnh hưởng rất lớn, e rằng vị đổng sự kia cũng khó mà

bảo vệ anh ta.

Nếu bị đuối, thì anh ta sẽ thân bại danh liẹt, thậm chí vì Lê Kim Huyên mà rất có thể không sổng được trong cái giới này nữa!

Trần Xuân Độ cho hai tay vào túi, nhìn chằm chằm Dương Văn Hạo, giọng điệu hờ hững: “Anh xin lỗi tôi có tác dụng gì, anh nên xin lỗi vợ tôi kìa.

99

Vẻ mặt Lâm Trinh Tuyết ở một bên trở nên kỳ lạ, còn Lê Kim Huyên thì nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Trần Xuân Độ… Cái tên này đúng là biết nịnh hót mà.

Lấy lòng mình một cách trá hình.

“Không cần, anh nghỉ phép một khoảng thời gian trước đi, tôi sẽ báo chuyện của anh lên hội đồng quản trị, anh cũng không được ở đây nữa, đi đến bộ phận nhân sự đi.

99

Nghe thấy lệnh của Lê Kim Huyên, sắc mặt Dương Văn Hạo tái nhợt, trong lòng thấy tuyệt vọng!

Lời này của Lê Kim Huyên rõ ràng đã khiến những khố cực biết bao nhiêu năm nay của anh ta trôi theo dòng nước.

Anh ta từ quản lý cấp cao tiền đồ xán lạn trở thành một người phụ trách bộ phận nhân sự nho

nhỏ!

Dương Văn Hạo thầm thấy chua xót, hổi hận muốn xanh cả ruôtL