Long Vương Ẩn Mình

Chương 1: C1: Tu hú chiếm tổ chim khách




Sân bay quốc tế T. Một người đàn ông đeo kính râm, kéo va li đi giữa đám đông ra khỏi sân bay.

Khí chất anh ta bình thường, mới nhìn sẽ không nhớ rõ mặt, trông anh ta cực kỳ giống người bình thường trong số những người bình thường.

Sau khi ra khỏi sân bay, ánh mắt sắc bén sâu thẳm như thanh kiếm của người đàn ông nhìn xuyên qua tròng kính đen kịt, anh ta đảo mắt, chợt thay đổi hướng đi về phía một chiếc xe taxi.

Người đàn ông bước tới cạnh xe taxi rồi gõ cửa sổ xe, khi thấy Irene ngồi bên trong, khóe miệng anh ta cong lên.

Cửa xe mở ra, lrene nhìn người đàn ông: “Tổ trưởng, cuối cùng anh cũng đến.”

“Để bảo vệ cho an toàn của phó bộ trưởng, sự tồn tại của chúng ta càng bí ẩn càng tốt, vì thế tôi đã đi khoang phổ thông tới đây, cũng đổi một thân phận mới.” Người đàn ông quơ thẻ căn cước mới tinh trong tay, giải thích.

Irene gật đầu, họ là đặc công ngầm, công việc của họ là trở thành cái bóng của nhiều người, không ai biết đến họ là sự tồn tại dễ dàng bị bỏ qua nhất, nhưng có họ, sự an toàn của các quan thần quan trọng sẽ tăng cao hơn.

“Cậu cả đến thành phố T trước chúng ta một bước, sao rồi?” Tổ trưởng hỏi.

“Phó bộ trưởng rất khiêm tốn, hẳn là không có thế lực nào phát hiện phó bộ trưởng rời khỏi Yên Kinh, trước mắt vô cùng an toàn.”

“Rất tốt.” Tổ trưởng gật đầu: “Bây giờ đi gặp phó bộ trưởng thôi, đúng lúc tôi có một số việc cần báo cáo với phó bộ trưởng.”

“Vâng” Tài xế ngồi trên ghế lái trả lời, không ngờ lại là một đặc công ngầm giả trang.

Lúc này, trong một biệt thự ở thành phố T, Lê Thần Yên đang đi bộ, anh ta cảm nhận được màu sắc châu Âu nồng đậm của căn biệt thự này, không hề tương đồng với các tòa nhà cao tầng chọc trời ở thành phố T.

“Cậu cả, đây là biệt thự do cậu hai mua, chủ cũ của căn biệt thự này là một doanh nhân châu Âu giàu có.

Sau khi người nọ đầu tư thất bại ở thành phố T đã sửa lại biệt thự rồi bán cho cậu hai.”

Lê Thần Yên hờ hững cười: “Đứa em trai này của tôi cũng biết hưởng thụ đấy.”


“Đáng tiếc cậu ta đã là một kẻ tàn phế, tương lai nhà họ Lê sẽ thuộc về cậu cả."

Lê Thần Yên đi vào bên trong biệt thự, ngồi trên ghế sofa da thật, vuố.t ve da thật mềm mại, bỗng nhiên một tên cấp dưới vội vào bước vào.

“Báo...”

Lê Thần Yên nheo mắt nhìn tên cấp dưới.

“Có người xin gặp, nói là đến từ Yên Kinh, là người của cậu cả.”

Đôi mắt Lê Thần Yên chợt lóe: “Đến không muộn lắm, mời vào đi.” “Vâng.”

Ngay sau đó, lrene và người đàn ông đeo kính râm đi vào từ bên ngoài. “Phó bộ trưởng.”

Lê Thần Yên nhìn người đàn ông đeo kính râm, gật đầu: “Có hai người ở đây, tôi nắm chắc thắng lợi, nhất định phải có được tập đoàn Lê thị.”

“Vâng.” Irene và gã tổ trưởng lộ ra vẻ hãnh diện, đương nhiên Lê Thần Yên không nói bừa, sự xuất hiện của họ giúp Lê Thần Yên chiếm thế bất bại!

Khác biệt quan trọng nhất giữa Lê Thần Yên và Lê Thần Vũ nằm ở chỗ, Lê Thần Vũ không có sự trợ giúp của hai người lrene.

Lê Thần Yên thì khác, nếu có sự bảo vệ của hai người Irene, hôm đó ở nhà hàng Michelin ba sao, dù những sát thủ kia có ám sát Lê Thần Yên, chỉ cần có hai người lIrene, những sát thủ kia không làm gì được họ.

Lê Thần Yên nhếch mép cười: “Đi nói với Trần Xuân Độ, chạng vạng tối nay tôi hẹn gặp một mình anh ta, tôi với anh ta thẳng thắn nói chuyện.”

Trong lòng Irene chấn động, Lê Thần Yên...Ichọn ngả bài nhanh vậy sao?

Vậy thì chắc hẳn sẽ rất khó giữ lại tên Trần Xuân Độ kia, lúc đó cô cũng có thể biết thân phận của Trần Xuân Độ!

Chỉ cần cô không lộ mặt, sau đó nói với Tô Loan Loan, khi ấy Trần Xuân Độ sẽ không bao giờ nghĩ là cô bán đứng anh ta!


“Phụ tá đắc lực của tôi đã đến đủ, tôi cũng không muốn chơi mấy trò tẻ nhạt với cậu ta nữa.

Tôi không muốn lãng phí thời gian ở thành phố T, tôi còn dự định xóa bỏ từ “phớ trong tháng sau đây.” Lê Thần Yên lạnh nhạt nói, mà trong lòng gã tổ trưởng kia chấn động, anh ta không ngờ tham vọng của Lê Thần Yên lại lớn đến vậy, hoàn toàn chướng mắt thành phố T.

Sau khi ra khỏi biệt thự, Irene bí mật gọi cho Tô Loan Loan một cuộc điện thoại: “Tối nay sẽ có cơ hội biết thân phận của anh ta.”

Tô Loan Loan ở đầu dây bên kia đang ngồi trước mặt Lê Kim Huyền, vẻ mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, cô ấy ngồi thẳng người, nói với Lê Kim Huyên: “Sếp Lê, có tin tốt!”

“Tin tốt? Là gì?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ vẻ vui mừng, Tô Loan Loan cười đáp: “Tối nay sẽ biết rõ ràng.”

Mà Trần Xuân Độ không hề hay biết có một cái bẫy đang được âm thầm bày ra xung quanh anh.

Anh vừa trở lại tòa nhà Lê thị và nghe máy của thanh niên.

“Lão đại, công ty mà chúng ta mua lại của Lê Thần Vũ lúc trước, sau đó có một khoảng thời gian không quản lý, vừa rồi thông báo tài chính của các công ty đó cho thấy họ đã thua lỗ rất nhiều, chúng ta cũng đâu thể sử dụng tiền của căn cứ bù vào?” Bên kia điện thoại vang lên giọng của thanh niên.

“Công ty của Lê Thần Vũ?” Trần Xuân Độ ngẩn người, anh suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra trước đây mình bị nóng đầu, sau khi tiện tay mua lại những công ty này thì chưa từng động tới chúng.

“Cậu gửi thông tin của những công ty này cho tôi, chúng ta lọc bớt một nhóm công ty.” Trần Xuân Độ nói.

Không lâu sau, thanh niên gửi thông tin chỉ tiết của mỗi công ty cho Trần Xuân Độ, sau khi xem xong, anh nói: “Ngoại trừ công ty giám định bảo vật với công ty dược, còn lại bỏ hết đi.”

“Bỏ đi?” Giọng nói kinh ngạc lẫn khó tin của thanh niên vang lên từ đầu dây bên kia.

“Đúng, bỏ bớt gánh nặng.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ vừa lạnh nhạt vừa bâng quơ.

“Lão đại, những công ty này đều được mua lại bằng tiền của căn cứ, bỏ hết thì số tiền này sẽ vô giá trị!" Thanh niên đau lòng nói.


“Tiền không phải tiết kiệm mà có, tiền nhờ kiếm mà ra, hiểu không?” Trần Xuân Độ khịt mũi.

“Vâng, vâng, vâng, lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thanh niên vừa mở miệng thì như chợt nghĩ tới điều gì, cậu ta hỏi: “Lão đại, lẽ nào anh định...”

“Giới kinh doanh của thành phố T quá yên bình...” Bên kia điện thoại, Trần Xuân Độ lấy ra một điếu thuốc, bình tĩnh nói.

Đôi mắt Trần Xuân Độ trở nên sâu thẳm, anh muốn quật khởi trong giới kinh doanh thành phố T...!Có chỗ đứng riêng cho mình!

“Sau này cô ấy sẽ gặp muôn vàn khó khăn, có một số khó khăn cô ấy không thể vượt qua được, chỉ có vậy mới có thể gánh vác một phần áp lực giúp cô ấy.” Trần Xuân Độ phun ra một làn khói thuốc rồi giải thích.

“Chậc chậc...ILão đại, thứ cô ấy phải gặp trong tương lai là một sự tồn tại mà rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không biết, anh có chắc cô ấy sẽ chịu đựng được không?” Thanh niên tặc lưỡi hỏi.

“Tôi tin cô ấy có thể” Trần Xuân Độ trả lời không hề do dự, không hề nghĩ ngợi, anh cảm thấy trong cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên ẩn chứa một sự bất khuất không sợ khó khăn! “Trần Xuân Độ.”

Trần Xuân Độ quay người lại thì thấy Lâm Trinh Tuyết.

“Sao vậy, thư ký Lâm?” Trần Xuân Độ nhìn cô ta, cách ăn mặc của Lâm Trinh Tuyết hôm nay rất khác so với ngày thường, với bộ váy dài trắng tuyết, đôi chân dài lộ ra khỏi váy, dáng người hoàn mỹ và thân thể mềm mại gợi cảm của Lâm Trinh Tuyết được chiếc váy dài làm nổi bật.

Lâm Trinh Tuyết đưa một tấm thiệp mời: “Khi nấy tôi vừa vào cửa tòa nhà Lê thị, có người bí mật đưa cho tôi và nói đưa nó cho anh.”

Trong lòng Trần Xuân Độ khẽ động, anh gật đầu nhận lấy.

“Không có việc gì thì tôi về phòng làm việc trước.” Lâm Trinh Tuyết dịu dàng nói, sau đó xoay người đi về phía phòng làm việc.

“Thư ký Lâm.” Bỗng nhiên Trần Xuân Độ gọi Lâm Trinh Tuyết.

“Hửm, còn chuyện gì không?” Lâm Trinh Tuyết quay lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ nghỉ hoặc.

Trần Xuân Độ nhìn Lâm Trinh Tuyết rồi phun một làn khói thuốc, nói một cách sâu xa: “Thư ký Lâm, hôm nay cô rất đẹp.”

“Ơ..." Lâm Trinh Tuyết sững sờ, sau khi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Trần Xuân Độ, khuôn mặt thánh thiện hoàn mỹ như thiên sứ hơi đỏ lên, cô ta gật đầu, vội vàng thảng thốt đi vào phòng làm việc.

“Rầm!”


Lâm Trinh Tuyết đóng cửa phòng làm việc, toàn thân dựa vào cửa phòng, hơi thở rối loạn, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên rặng mây đỏ nóng rực.

Trần Xuân Độ cầm thiệp mời mở cửa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang bận rộn làm việc, không ngẩng đầu lên nhìn Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ ngồi trên sofa, mở thiệp mời ra xem, mắt anh hơi nheo lại rồi lập tức trở nên sâu thẳm.

“Anh tới đây làm gì?” Sau khi bận rộn xong, Lê Kim Huyên ngẩng đầu lên nhìn Trần Xuân Độ.

“Hừm, sếp Lê, em thấy anh thường xuyên chạy tới chỗ này, luôn làm phiền em làm việc cũng không tiện lắm...” Trần Xuân Độ lập tức thay đổi sắc mặt, cười rạng

rỡ nói: “Hay là em cho anh một căn phòng làm việc đi?”

“Phòng làm việc?” Lê Kim Huyên ngẩn ra, sau đó lập tức cười khẩy: “Anh có bản lĩnh gì mà đòi phòng làm việc.”

“Chẳng phải vì sợ làm phiền em à?” Trần Xuân Độ cười ngượng ngùng.

Lê Kim Huyên khit mũi một tiếng rồi khinh thường nhìn Trần Xuân Độ: “Cút, cút càng xa càng tốt cho tôi.”

Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi phòng làm việc, Lê Kim Huyên nhìn cửa, khóe môi đỏ thắm khẽ cong lên.

Lê Kim Huyên bấm máy bàn trên bàn làm việc, bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào: “Sếp Lê, có chuyện gì ạ?”

“Không phải trưởng phòng phòng an ninh của công ty vừa từ chức sao? Dọn dẹp phòng làm việc đó rồi để trống đi.” Lê Kim Huyên căn dặn.

“Vâng, sếp Lê, căn phòng này chuẩn bị cho ai ạ?”

Lê Kim Huyên suy nghĩ, sau đó trả lời với giọng điệu thoải mái và có chút cân nhắc: “Để xem biểu hiện của người nào đó đã.”

“Hả?”

Lâm Trinh Tuyết ở trong phòng làm việc cầm điện thoại nghe Lê Kim Huyên trả lời, khuôn mặt xinh đẹp ngơ ngác, có chút không phản ứng kịp.

Người nào đó là ai?.