Long Vũ Phi Thiên

Chương 93




Hiên Viên Thiên Hành trở lại trong phòng đem huyết ngọc để vào trong lòng ngực, đi ra ngoài cửa cùng những người khác tập hợp: “Chúng ta tách ra tìm thì hơn! Thanh Trúc một chỗ, Vô cực đạo trưởng cùng Tô Liên Tâm đi một chỗ, cứ định như vậy đi!”.

“Hảo”. Thanh Trúc nhợt nhạt cười. Đây là cơ hội ông trời cho mình sao? Tại Vũ, ngươi sẽ đi đâu đây? (mimi: Mơ tưởng!)

Hiên Viên Thiên Hành sau khi hành tẩu mới lần nữa lấy huyết ngọc ra: “Hắn ở phương hướng nào?”.

“Hướng TâyNam”. Huyết ngọc do dự miệng miệng. Năng lực của nó hữu hạn chỉ có thể bằng bản năng phân rõ phương hướng của Long Tại Vũ, nếu không đúng thì…

“Tốt lắm. Nếu hướng tây nam không có tung tích của hắn như ngươi nói… Liền vĩnh viễn biến mất đi!”. Hiên Viên Thiên Hành hít sâu một hơi. Hướng TâyNamsao? Đó là nơi bọn họ đã đi qua a! Hắn muốn đi đâu? Quay về “Hoa tẫn cốc” sao?

Hiên Viên Thiên Hành cước bộ nhanh hơn nghĩ muốn đuổi theo phương hướng mà huyết ngọc đã nói. Nếu hắn có biện tìm được được phương hướng của Khải nhi thì “Thanh Trúc” kia cũng có thể, phải tìm được Khải nhi trước bọn họ!

Long Tại Vũ có chút thở hổn hển chạy về phía trước, hắn không thể ngừng. Hiên Viên Thiên Hành nhất định đã biết chuyện hắn đào tẩu, một khi bị hắn tìm được tuyệt đối mình không thể gặp được chuyện tốt! Cho nên hắn hiện tại phải chạy cho nhanh! Tuyệt đối không thể để hắn tìm được!

“Chủ nhân. Cảm cảm giác được hắn ở ngay phía trước”. Huyết ngọc thật cao hứng vì mình đã đoán đúng.

“Tốt lắm. Có biện pháp nào có thể cho hắn dừng lại không?”. Hiên Viên Thiên Hành biết tốc độ của Long Tại Vũ rất nhanh! Truy như vậy thì không biết phải đến khi nào thì mới đuổi tới!

“Có thể… Chính là…”. Huyết ngọc có chút do dự, nếu thất bại làm sao bây giờ? Chủ nhân có thể sinh khí hay không? (t/g: bé ngoan hắn hiện tại đã thực sinh khí rồi!)

“Có chuyện thì nói! Không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của ta! Hiện tại ta, tâm tình không tốt!”. Hiên Viên Thiên Hành lạnh lùng mở miệng.

“Ta có thể thử đốt cháy tinh phách của hắn, khiến hắn dừng lại… Bất quá…”. Huyết ngọc ấp a ấp úng không dám nói đốt cháy tinh phách là chuyện rất thống khổ, cũng không biết chủ nhân có bỏ được hay không?

“Có di chứng gì sao?”. Hiên Viên Thiên Hành có chút do dự! Hắn chính là nghĩ muốn giáo huấn Khải nhi một chút nhưngkhông nghĩ tới làm cho hắn thống khổ.

“Chính là thời điểm đốt cháy sẽ rất thống khổ, bất quá một khi ngừng, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện không tốt gì!”. Huyết ngọc vội vàng cam đoan.

“Vậy là tốt rồi. Hiện tại làm đi. Mau!”. Hiên Viên Thiên Hành ánh mắt hơi hơi nheo chính là như vậy a? Vậy không có gì! Coi như bắt đầu cho hắn một cái giáo huấn!

“Vâng”. Huyết ngọc toàn thân bắt đầu phiếm hồng, mà tinh phách vây ở trong huyết ngọc lại thêm rõ ràng, chính là quanh thân hắn bị thiêu đốt bởi ngọn lửa hừng hực.

“Ngô…”. Long Tại Vũ đột nhiên từ thân cây té xuống. Thật sự đau quá. Là cái gì đang đốt? Thống khổ đến tận linh hồn.

Thật sự nóng quá! Chẳng lẽ là hắn? Không!

“Tìm được rồi!”. Hiên Viên Thiên Hành cười lạnh một tiếng: “Để xem ngươi còn trốn được đến đâu!”.

“A… không… Hiên Viên Thiên Hành… ta muốn… Muốn giết… giết ngươi…”. Long Tại Vũ trên mặt đất không ngừng lăn lộn. Nhưng nóng rực không có giảm bớt ngược lại càng thêm thống khổ!

“Chủ nhân, hắn cách đó không xa!”. Huyết ngọc có chút vui sướng mở miệng, thật tốt quá không cần bị chủ nhân xử phạt.

Khóe miệng Hiên Viên Thiên Hành lưu một tia cười lạnh. Muốn chạy trốn sao? Vậy cho hảo hảo nếm thử hậu quả của việc đào tẩu một chút!

“A… Đau quá…”. Long Tại Vũ thảm nghĩ muốn biến thành long thể, nhưng hắn hiện tại đau đến không thể tập trung ý thức được, cũng không thể ngăn cản cái nóng chết tiệt kia được.

“Đau? Ngươi còn biết đau sao?”. Hiên Viên Thiên Hành đi đến bên người Long Tại Vũ, thấy hắn thống khổ lăn lộn trên mặt đất đáy lòng lập tức liền xuất hiện một tia đau đớn, nhưng hắn rất nhanh lại đè ép xuống. Không thể mềm lòng! Tuyệt đối không thể lại mềm lòng với hắn!

“Thả ta…. Hiên Viên Thiên Hành… Thả ta…”. Long Tại Vũ nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành lập tức giữ chặt góc áo hắn.

Thật sự đau quá! Kia sợ hãi lưu lại vẫn nhắc nhở hắn đây là thần hỏa đang đốt cháy tinh phách. Cái loại tra tấn thống khổ này hắn không nghĩ phải trải qua lần thứ hai.

“Ta… Ta chỉ muốn… Chính là muốn tìm Đế Hành Thiên… hỏi… hỏi vì cái gì… vì cái gì muốn ta chết cháy mà thôi thật sự… ta… ta có thể thề… Hiên Viên Thiên Hành cầu ngươi cầu ngươi thả ta…”. Ánh mắt Long Tại Vũ bởi vì đau đớn mà có vẻ trong, bên trong tụ tập hơi nước, nhìn qua vô cùng động lòng người, nhưng Hiên Viên Thiên Hành lại không rảnh thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, hiện hắn trong chỉ hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là muốn Long Tại Vũ vĩnh viễn nhớ kỹ không cần vọng tưởng rời đi hắn. Cho dù là một khắc!

“Thật sự chỉ là muốn hỏi hắn một chút sao? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến ở bên người hắn? Một khi trở ngại biến mất sẽ hồi phục tình cũ?

Khải nhi, đừng nghĩ ta là kẻ ngốc! Ngươi. Mặc kệ khi nào thì cũng đều là của ta! Không cần vọng tưởng trở lại bên người nam nhân kia!”. Hiên Viên Thiên Hành nhẹ nhàng ma xát môi Long Tại Vũ. Thực khi hắn là kẻ ngốc sao? Trước kia Khải nhi yêu Đế Hành Thiên kia như vậy, bọn họ một khi phá giải hiểu lầm, khẳng định sẽ ở cùng nhau! Đến lúc đó mình sẽ thế nào?

“Ta… Ta không có…”. Long Tại Vũ cảm giác nóng trên người tiêu thất không ít, lập tức bỏ ra tay của Hiên Viên Thiên Hành: “Ngươi không cần không cần cố tình gây sự!”.

“Ta cố tình gây sự? Ha ha…. Khá lắm cố tình gây sự a! Ta chính là cho ngươi biết “cố tình gây sự” của ta đều là do ngươi bức!”. Hiên Viên Thiên Hành đột nhiên cuồng tiếu, hai tay dần dần dâng lên ngọn lửa. (mimi: SM nè, oO)

“Ngươi… Ngươi làm gì?”. Long Tại Vũ sợ hãi nhìn ngọn lửa trên tay Hiên Viên Thiên Hành. Chẳng lẽ hắn cũng muốn cho mình chết cháy sao?

“Làm gì? Không phải Ngươi hiểu rồi sao?”. Khóe miệng Hiên Viên Thiên Hành mang theo một tia tươi cười quỷ dị, ngọn lửa trên tay dần dần biến thành hình dạng của cây trường tiên.

Long Tại Vũ nhìn thấy ngọn lửa trên tay Hiên Viên Thiên Hành dần biến thành hình dáng của trường thiên, không tự chủ được lui về phía sau. Thân thể tiềm thức được sợ hãi thúc giục hắn chạy mau, nhưng, tinh phách bị đốt cháy lại không cho hắn có năng lực chạy trốn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hiên Viên Thiên Hành đứng lại bên người hắn.

“Như thế nào không trốn?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy bộ dáng Long Tại Vũ hoảng sợ bản tính thị huyết trong lòng toát ra! Hắn nghĩ xem, nghĩ xem bộ dáng trên người Long Tại Vũ nhiễm huyết! Nghĩ muốn nhìn đến da thịt trắng nõn bị huyết nhuộm thành màu hoa hồng đỏ tươi! Như vậy có thể đẹp hay không?

“Ngươi… ta… ta là con của ngươi…”. Long Tại Vũ run rẩy nhìn “roi” trong tay Hiên Viên Thiên Hành.

“Đứa con? Ta cho tới bây giờ không coi ngươi là con ta! Ngươi khi nào lại xem ta là phụ thân ngươi? Bất quá không quan hệ! Ngươi có thể không đem ta trở thành phụ thân của ngươi, nhưng ngươi phải đem ta trở thành trời của ngươi, trở thành hết thảy của ngươi!”. Hiên Viên Thiên Hành giơ lên cao ngọn lửa tiên trong tay quất thật mạnh trên người Long Tại Vũ. (mimi: Ây za za, đau lắm đây. Câu nói của Hành ca làm ta liên tưởng đến bộ dáng của mẹ khi dạy con gái sắp xuất giá: Phải coi tướng công là trời của ngươi, là hết thảy của ngươi… hehe)

“A… Ngươi này… Kẻ điên này…”. Long Tại Vũ kêu thảm thiết một tiếng. Cái roi kia không đơn giản là đánh trên thân thể là chính là linh hồn hắn! Thật là đau quá!

“Đúng! Ta là kẻ điên! Nhưng cho dù ta điên cũng là do ngươi! Cho nên ngươi vẫn phải đi theo bên người ta! Nguyên bản ta không nghĩ gì mà đi theo ngươi! Nhưng là…. Nhưng ngươi vì cái gì không thể đối ta thuận theo một chút! Có lẽ ta sẽ chán ghét ngươi! Nhưng… Vì cái gì ngươi lại không giống người thường như vậy? Ngươi vì cái gì làm cho ta mê muội như vậy? Thậm chí làm cho ta hoàn toàn đánh mất chính mình! Cho nên ta sẽ không cho ngươi đào tẩu… Viễn viễn sẽ không!”. Hiên Viên Thiên Hành điên cuồng nhìn Long Tại Vũ trên mặt đất, trong đầu có hình ảnh gì chợt lóe rồi biến mất!

“Ta không có bảo ngươi đi theo ta”. Nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành như vậy không biết vì cái gì trong lòng có chút đau đớn. Nhưng là lỗi của ai? (mimi: Lỗi của ai vậy ta? Liếc mắt nhìn người nào)

“Thì sao chứ? Hiện tại ngươi cùng ta một chỗ!”. Hiên Viên Thiên Hành lại đem tiên đánh mấy cái trên lưng Long Tại Vũ: “Đây là trừng phạt đối với ngươi! Về sau phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không cần đào tẩu!”.

“Ngô… Ngươi tên hỗn đản này… ta… ta vĩnh viễn sẽ không thứ thứ ngươi…”. Long Tại Vũ lệ thanh nộ hống. Vì cái gì đối với ta như vậy? Ta rốt cuộc làm sai cái gì? Phụ thân… Tiểu Vũ Nhi rất nhớ ngươi… (mimi: tại vì bé không ngoan chứ sao lăn lăn)

“Tha thứ sao? Ha ha… Ngươi chừng nào thì tha thứ cho ta? Chưa từng có…”. Hiên Viên Thiên Hành vẻ mặt thê lương.

Long Tại Vũ, quần áo đơn bạc bị ngọn lửa tiên thiêu hủy, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong, một đạo vết máu tím hồng tà tà khắc ở trên da thịt, nhìn qua tản ra hơi thở tục tĩu! Đây là bảo bối mình vẫn hộ ở trong tay sao? Hắn vì cái gì lại gợi cảm như vậy? Vì cái gì lại mỹ như vậy? Nhưng hắn vì cái gì lại vô tình như vậy? Rốt cuộc là do ai?

“Ngươi thật sự là đáng thương a…”. Long Tại Vũ bị thống khổ kích thích, giãy theo trên mặt đất đứng dậy lạnh lùng nhìn Hiên Viên Thiên Hành: “Ngươi vẫn luôn là một kẻ đáng thương!”.

“Phải.. Ngươi nói đúng… Ta đáng thương! Nhưng ta sẽ không một mình thừa nhận- thiết! Ta muốn ngươi phải cùng với ta!”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ đứng lên, rõ ràng đều thống khổ như muốn hỏng mất, vậy mà vẫn dùng ngôn ngữ châm chọc mình! Thực không hổ là bảo bối của mình a!