Hai người một đường né tránh đi vào chân núi, nếu không phải hai người thông minh phỏng chừng hiện tại đã bị người tìm được rồi! Cái tên thành chủ Than Thở đã thỉnh rất nhiều cao thủ ở trên núi tìm tòi.
“Tốt lắm, rốt cục rời khỏi núi”. Hiên Viên Thiên Hành nhẹ nhàng hu ( Ôi chao!: thán từ) một tiếng: “Hoàn hảo bọn họ không đuổi theo”.
“Ngươi chớ đắc ý. Nói không chừng chờ một lát còn có mai phục chờ chúng ta đến na!”. Long Tại Vũ mắt lé nhìn Hiên Viên Thiên Hành.
“Bảo bối. Ta lần đầu tiên phát hiện miệng của ngươi độc như vậy!”. Hiên Viên Thiên Hành nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Hắn chịu không nổi cái miệng quạ đen của Khải nhi. (Bất độc bất mĩ nhân)
“Đi. Ta là hảo tâm được không”. Long Tại Vũ liếc mắt trắng Hiên Viên Thiên Hành một cái: “Ta là muốn ngươi đề cao cảnh giác, không được thả lỏng cảnh giác!”.
“Hảo. Phía trước có thôn xóm chúng ta đi nhìn xem. Thuận tiện mua chút lương khô”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ cười khổ.
“Hảo. Hiên Viên Thiên Hành ngươi có hay không cảm giác nơi này có chút thối a?”. Long Tại Vũ dùng sức hút hấp cái mũi, có một cỗ mùi thối. ( Ừ, hít đi cưng, đã bảo là thối mà còn cứ ráng hít vào)
“Mùi thối?”. Hiên Viên Thiên Hành ngửi ngửi: “Không có mùi gì a! Có phải hay không ngửi nghe lầm rồi?”.
“Chẳng lẽ ta ngửi nhầm rồi?”. Long Tại Vũ lại hít hít quả nhiên không có mùi gì.
“Đi thôi”. Hiên Viên Thiên Hành lôi kéo Long Tại Vũ đi về phía trước, dần dần cảm giác không thích hợp: “Khải nhi, mọi người nơi này đi nơi nào? Vì cái gì ngay cả một bóng người đều không có?”.
“Nhìn xem”. Long Tại Vũ đi về phía trước vài bước mở ra một căn nhà gần bọn họ nhất. Mà ngay tại thời điểm hắn mở cửa, một đôi móng tay nhỏ dài hướng cổ hắn chộp tới.
“Cẩn thận”. Hiên Viên Thiên Hành lôi kéo Long Tại Vũ lui về phía sau vài bước, dưới chân cũng không nhàn rỗi, đem một viên đá hướng trong phòng.
“Đi mau”. Long Tại Vũ mở cửa nháy mắt ngửi được mùi thối phát ra. Là thi thối! (xác người thối)
“Bên này, có cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành lôi kéo Long Tại Vũ nghĩ muốn đi đường cũ trở về.
“Hẳn là hủ thi!”. (thi thể mục nát, thối rữa) Long Tại Vũ sắc mặt có chút tái nhợt. Nếu có cái gì đang thao túng chúng nó thì cái đó chắc hẳn đang ở đó?
“Hủ thi?”. Hiên Viên Thiên Hành không giải đích mở miệng: “Nếu hủ thi vì cái gì có thể động?”.
“Nha, hiện tại quản nhiều như vậy làm gì? Đi trước nói sau”. Long Tại Vũ vội vàng xao động mở miệng: “Quản không được nhiều như vậy. Chúng ta hiện tại tìm không thấy người thao túng chúng nó, đành phải đi trước”.
“A ”. Hiên Viên Thiên Hành đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, một cái tay hư thối ngầm bắt lấy chân hắn, muốn kéo hắn đi!
“Chết tiệt!”. Long Tại Vũ một cước đem cái tay kia đạp vụn đá đi, lại phát hiện hủ thi càng ngày càng nhiều.
Hiên Viên Thiên Hành cảm giác trên đầu mồ hôi lạnh toát ra. Bộ dáng hủ thi rất là đáng sợ. Mỗi người trên người thịt đều đầu đầu hư thối, thậm chí trên người còn có con chuột con kiến.
“Làm sao bây giờ?” Hiên Viên Thiên Hành không có chủ ý. Nếu là một ít cao thủ, hắn có tự tin giết. Nhưng này
“Trước giết hết nói sau. Đánh gãy đầu bọn họ. Mẹ nó, về sau không bao giờ… Nói có mai phục nữa! Cư nhiên là thứ ghê tởm này!”. Long Tại Vũ hung tợn nhìn chằm chằm thứ ghê tởm kia, hắn thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy mấy thứ này!
“Trời ạ! Trên người bọn họ đều là thi thối như thế nào đánh? Mấy thứ này là có độc!”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy hủ xác chết rồi mà trên người còn có độc nhịn không được da đầu run lên.
“Đúng rồi. Hỏa của ngươi? Đó là thần hỏa có thể thiêu hủy hết thảy”. Long Tại Vũ đột nhiên nghĩ đến Hiên Viên Thiên Hành có hỏa. Hỏa kia nhất định có thể thiêu hủy mấy thứ này!
“Thật sự có thể?”. Hiên Viên Thiên Hành đưa bàn tay lên chậm rãi nhìn nó dấy lên ngọn lửa.
“Thử xem mới biết được a!”. Long Tại Vũ dùng nội lực bảo vệ nắm tay đánh vào đầu một đám hủ thi hướng đến!
Hiên Viên Thiên Hành không dám ly khai Long Tại Vũ quá xa, đành phải đi theo chuyển động của Long Tại Vũ: “Khải nhi không cần đi nhanh như vậy. Nếu không giết thứ ghê tởm này xong ngươi lại té xỉu!”.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì?”. Long Tại Vũ quơ hai tay, dần dần cảm giác tay càng ngày càng nặng. Không được bỏ tay xuống a! Nhất định sẽ bị bầm thây!
“Hai vị hảo! Hai vị có cao hứng với lễ vật của tại hạ không?”. Đang lúc hai người đau đầu, hủ thi hướng hai bên tách ra. Một nam nhân cao gầy đi tới.
“Thực thích! Thích đến hận không thể đem ngươi thiên đao vạn quả!”. Long Tại Vũ nghiến răng nghiến lợi mở miệng. Con mẹ nó, đừng cho mình bắt được hắn, nếu như bắt được nhất định phải cho hắn hảo hảo nếm thử, chút tư vị bị đánh đến hộc máu!
“Ha ha hai người chậm rãi hưởng thụ đi! Tại hạ chờ các ngươi đến”. Người tới âm trầm cười cười: “Nếu các ngươi còn có mệnh để tới!”.
“Bắt lấy hắn”. Long Tại Vũ phi thân nhảy lên, mắt thấy sẽ đến bên người nam tử kia thì lại bị một đám hủ thi ngăn lại.
“Mẹ nó”. Hiên Viên Thiên Hành nhịn không được theo miệng nói ra một câu thô tục. Cứ như vậy khi nào mới có thể giết xong rồi ra ngoài a?
“Wayyyy. Trường hợp hảo đồ sộ a!”. Đang lúc hai người liều mạng là lúc một đạo thanh âm trêu tức vang lên.
“Đúng vậy sư phụ. Chúng ta giúp hay không giúp bọn hắn?”. Ngay sau đó là một đạo tiếng nói thanh lương của thiếu niên.
“Gấp cái gì? Lão tử còn không xem đủ a! Hiện tại chúng ta đánh đố, nếu ngươi thua liền cho ta mười hai lượng bạc. Nếu ta thua liền liền một tháng không đổ! (đổ trong đổ xí ngầu, ý chỉ bài bạc) Thế nào?”. Thanh âm trêu tức lại vang lên.
“Sư phụ. Chúng ta nếu vô sòng bạc nữa thật sự ngay cả tiền ăn cơm cũng không có”. Thiếu niên bất đắc dĩ mở miệng: “Chúng ta chỉ có ba lượng bạc!”.
“Vậy vậy đổ hai ba ván. Ta cá là hai người kia thắng”. Vô cực đạo trưởng chỉ vào hai người đang liều mạng mở miệng.
“Sư phụ. Ngươi nói giỡn hay sao? Bộ dáng bọn họ đích chống đỡ không được bao lâu đi!”. Thanh Trúc trở mình xem thường: “Ngươi xem bọn họ sẽ biết a!”.
“Vậy ngươi chính là đổ? (chịu đánh cá) Hì hì lão tử đi giúp bọn họ một phen là được! Đem bạc cấp lão tử biết không?”. Vô cực đạo trưởng đem gánh nặng trên người hết thảy đưa cho đồ đệ cầm, người đã muốn vọt đến bên người Long Tại Vũ cùng Hiên Viên Thiên Hành.
“Uy. Hai tiểu quỷ kia, nếu ta giúp các ngươi thì có lợi gì?”. Vô cực đạo trưởng không biết dùng phương pháp gì làm cho hủ thi không hề đi tới, chính là đứng cách ba thước không ngừng gầm rú.
“Một năm đỗ kim” (chắc là một năm đổ miễn phí). Hiên Viên Thiên Hành rất có bản chất làm gian thương, nêu ý kiến không làm hắn thua thiệt. ( chém)
“Thành giao”. Vô cực đạo trưởng nhất thời mặt mày hớn hở: “Đồ đệ, bọn họ đáp ứng ta cho ta một năm đỗ kim!”.
“Ngươi ngươi ngươi cái lão bất tử! Đã nói cho ngươi không ít lần là không được xen vào chuyện của người khác!”. Thanh Trúc nổi giận gầm lên một tiếng. Sư phụ hắn có một chỗ hỏng duy nhất là nghiện đổ! Hiện tại lại có thêm được cơ hội nữa! ( Ai mới là sư phụ đây?)
“Ha ha ngươi yên tâm ta nhất định sẽ giúp các ngươi đem đồ vật này nọ thu thập sạch sẽ! Các ngươi không phải trước nên đặt tiền cọc chứ a?”. Vô cực đạo trưởng ánh mắt nhất thời tỏa sáng.
“Hảo!”. Hiên Viên Thiên Hành cầm một thỏi vàng trong tay: “Nếu ngươi giải quyết ta đem đĩnh vàng này cho ngươi. Thế nào? Phải xong mới cho!”.
“Thành giao”. Vô cực đạo trưởng nhìn về phía đồ đệ: “Tiểu tử ngươi còn không lại đây?”.