Long Vũ Phi Thiên

Chương 118




“Được rồi, chúng ta đi nhanh đi”. Lãng Dương thần ngữ ám chỉ với Phi Long Liệng Thiên: Ngươi thiếu ta một cái nhân tình!

Mặt Phi Long Liệng Thiên nháy mắt biến càng đen hơn.

“Vậy đi thôi”. Long Tại Vũ quái dị nhìn Lãng Dương, người này khi nào thì cùng phụ thân đứng chung một chiến tuyến?

Lãng Dương vội vàng ở phía trước dẫn đường. Ma Tuyệt đã muốn đợi chín năm, đã muốn thật lâu!

“Này thật là Ma Tuyệt?”. Long Tại Vũ ngơ ngác nhìn người trên giường, Ma Tuyệt lúc trước luôn hăng hái bây giờ lại là một nam nhân nằm ở nơi này, gầy đến nỗi chỉ còn lại bộ xương?

“Hắn đã nằm chín năm, được như vậy đã là tốt lắm rồi”. Lãng Dương chua sót cười cười: “Lúc trước mỗi lần phát tác sẽ đau đến tỉnh, nhịn không được sẽ tự mình hại mình, hắn, không thể đợi được nữa. Ta cũng sắp điên rồi”.

“Như vậy ngươi như thế nào biết ta sẽ xuất hiện ở nơi nào?”. Long Tại Vũ khó hiểu nhìn Lãng Dương, theo lời hắn nói thì cũng không hẳn sẽ biết mình đi đâu đi!

“Chỉ cần ngươi dụng tâm cảm ứng là có thể biết vị trí của ta”. Lãng Dương trở mình mắt trợn trắng: “Chớ quên, ta hiện tại tuy rằng chỉ là do một phần nhỏ tạo nên, nhưng là, dù sao chúng ta cũng đã từng là một thể!”.

“Nga”. Long Tại Vũ cái hiểu cái không gật gật đầu.

“Hiện tại có thể bắt đầu rồi chứ?”. Lãng Dương vẻ mặt chờ mong nhìn Phi Long Liệng Thiên đứng phía sau Long Tại Vũ.

Phi Long Liệng Thiên quái dị nhìn Long Tại Vũ, lại nhìn nhìn Lãng Dương. Đột nhiên lôi kéo Long Tại Vũ đi ra ngoài: “Ta không cứu!”.

“Vì cái gì?”. Mấy người không khỏi thét lên quái dị, không rõ Phi Long Liệng Thiên đột nhiên phát điên cái gì.

“Vạn nhất ngươi thích thượng tên hỗn đản này thì làm sao bây giờ?”. Phi Long Liệng Thiên chỉ vào Ma Tuyệt đang hôn mê: “Vì để ngừa vạn nhất vẫn là để cho hắn tự sinh tự diệt đi!”.

“Ta nếu thích hắn, đã sớm thích còn chờ tới bây giờ?”. Long Tại Vũ có chút dở khóc dở cười, hắn lại có ý tưởng quái dị gì đây?

“Nhưng ngươi cùng Lãng Dương không phải có thể cảm ứng với nhau sao? Vạn nhất ngươi cũng bị cuốn hút bởi cảm tình của Lãng Dương thì làm sao bây giờ?”. Phi Long Liệng Thiên lôi kéo Long Tại Vũ đi ra ngoài.

“Sẽ không đâu”. Long Tại Vũ có loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, cũng chỉ có hắn mới có ý nghĩ như vậy.

“Ngươi còn phải nhìn xem ta có đồng ý hay không”. Lãng Dương cũng trở mình xem thường, Phi Long Liệng Thiên này cũng phông phải điên bình thường nha!

“Hừ, dù sao ta cũng không cứu!”. Phi Long Liệng Thiên nhắm hai mắt lại, rõ ràng một bộ dáng là ai cũng sẽ không để ý đến.

“Không phải chỉ là long khí thôi! Chút lòng thành”. Long Tứ cười hắc hắc: “Ta thích các ngươi cãi nhau!” (t/g: này thật là xấu a! Hãn!!!)

“Ngươi dám”. Phi Long Liệng Thiên giận rống một tiếng: “Nếu ngươi dám làm như vậy, ta sẽ đem ngô ngô ”.

“Cái gì?”. Đế Uyên biến sắc, đem Long Tứ kéo qua: “Các ngươi làm chuyện gì mà ta không biết?”.

“Chúng ta nói cái gì sao?”. Long Tứ giả ngu mở miệng: “Chúng ta cái gì cũng chưa nói a”.

“Các ngươi có thể yên lặng không?”. Trán Lãng Dương nhảy lên mấy cái gân xanh, chỉ là cứu một người mà cũng khó vậy sao?

“Được rồi, ngươi nhanh lên được không?”. Long Tại Vũ lôi kéo tay Phi Long Liệng Thiên, kề sát vào tai hắn nói: “Coi như là lễ vật nhỏ ta tặng cho Lãng Dương đi, đêm nay ta tùy ngươi thế nào?”.

“Thật sao?”. Con mắt Phi Long Liệng Thiên sáng ngời: “Ta lập tức cứu”.

Lãng Dương tức giận, cứu người mà còn phải dùng đến “sắc dụ” mới chịu đáp ứng!

Phi Long Liệng Thiên đưa tay đặt ở trên ngực Ma Tuyệt, chỗ bị thương nổi lên một ánh sáng kim sắc, dần dần đem Ma Tuyệt bao lấy, sau đó một đạo hơi thở màu trắng mắt thường có thể thấy được chậm rãi từ trong cơ thể Ma Tuyệt bay lên, cùng kim quang Phi Long Liệng Thiên phóng ra dung hợp lại.

“Được chưa?”. Lãng Dương nhìn Phi Long Liệng Thiên thu tay lại thì vội vàng mở miệng hỏi.

“Được rồi”. Phi Long Liệng Thiên cười giống như một con mèo tinh ăn trộm thành công: “Ngươi hiện tại có thể đánh thức hắn!”.

“Thật tốt quá”. Lãng Dương hưng phấn lay lay Ma Tuyệt: “Tuyệt, ngươi tỉnh tỉnh”.

Long Tại Vũ khó hiểu nhìn Phi Long Liệng Thiên đang cười vui vẻ, vì cái gì hắn cảm giác Phi Long Liệng Thiên làm chuyện gì đó kì quái? Bất quá hoài nghi của hắn rất nhanh sẽ rõ.

Ma Tuyệt mở mắt nhìn Lãng Dương một hồi, lộ một một cái tươi cười thâm tình: “Dương, ngươi gầy đi!”.

“Ngươi ngươi tự nhìn mình đi”. Lãng Dương bổ nhào vào trên người Ma Tuyệt: “Ngươi đã ngủ chín năm!”.

“Sao lại như vậy?”. Ma Tuyệt đỡ lấy cái đầu ẩn ẩn có chút đau: “Ta như thế nào lại ngủ lâu như vậy?”.

“Ngươi không nhớ?”. Long Tại Vũ nhịn không được kinh hô một tiếng, Ma Tuyệt cư nhiên không nhớ mình đã hôn mê chín năm?

“Các ngươi là ai?”. Ma Tuyệt tràn ngập địch ý nhìn bốn người Long Tại Vũ: “Muốn làm cái gì?”.