Hiên Viên Thiên Hành cảnh giác mở to mắt, nhìn qua cửa sổ ngoài trời còn tối nhíu mày, là ai sớm như vậy đến quấy rầy giấc ngủ của người khác?
“Ai ở bên ngoài?”. Hiên Viên Thiên Hành thấp giọng hỏi, sợ quấy nhiễu mỹ nhân đang ngủ ở bên người.
“Chủ nhân, là là chúng ta ”. Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Vô.
“Trước từ từ”. Hiên Viên Thiên Hành nhăn lại mi, Vô hắn như thế nào lại ở chỗ này?
“Làm sao bây giờ?”. Vô vẻ mặt cầu xin nhìn tuấn mỹ nam tử cười hì hì bên người: “Chúng ta có thể bị phạt rất nặng hay không?”.
“Không biết!”. Tuấn mỹ nam tử tuy rằng cười nhưng không khó nhìn ra trên mặt khổ cùng.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”. Khóe miệng Vô run rẩy vài cái: “Ta cũng không tin ngươi không lo lắng cho lửa giận của chủ nhân?”.
“Không cần việc gì cũng đều hỏi ta, ta cũng là người thôi!”. Tuấn mỹ nam tử cười đến có chút vặn vẹo: “Tính tình của chủ nhân ngươi cũng biết, đến lúc đó chúng ta bị phạt thì phải cùng nhau chịu phạt, ngươi gấp cái gì a?”.
“Đi theo ta”. Hiên Viên Thiên Hành mở cửa ra không nhìn hai người, đi đến chòi nghỉ mát cách đó không xa ngồi xuống.
“Chủ nhân”. Vô cùng tuấn mỹ nam tử song song quỳ gối trước mặt Hiên Viên Thiên Hành: “Thuộc hạ làm việc bất lực làm cho chủ nhân phải chịu khổ, mong chủ nhân thứ tội!”.
“Nói sao lại thế này?”. Hiên Viên Thiên Hành như trước bình tĩnh mở miệng.
“Để ta nói trước đi!”. Tuấn mỹ nam tử nhỏ giọng mở miệng: “Cái kia, ngay tại buổi tối hôm mà bệ hạ đi tìm Thất hoàng tử, có người tìm thuộc hạ, nói muốn thuộc hạ đến ‘Bích Thiên cung’ làm khách, thuộc hạ đang định chống cự, đột nhiên phát hiện thân thể của mình không thể nhúc nhích, cho nên cho nên đã bị người bắt tới nơi này thẳng đến hôm nay mới biết được nguyên lai trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy ”. Thanh âm của tuấn mỹ nam tử càng ngày càng nhỏ cuối cùng ngay cả Hiên Viên Thiên Hành cũng không nghe hắn nói gì!
“Còn Vô?”. Hiên Viên Thiên Hành có chút đăm chiêu nhìn vô: “Ngươi chẳng lẽ cũng giống hắn?”.
“Không phải!”. Vô cẩn thận nhìn xem sắc mặt Hiên Viên Thiên Hành mới mở miệng: “Cái kia gia chủ của ‘Bích Thiên cung’ Mạnh Liệt liên hợp với Tứ hoàng tử Tử Ngọc đem thuộc hạ vây trong cung, sau thuộc hạ lại ra sức chạy ra hoàng cung, ai biết được đây là âm mưu của ‘Bích Thiên cung’, đầu tiên là đem thuộc hạ bắt lấy sau đó lại đối bệ hạ phát động lệnh truy nã ”.
Hiên Viên Thiên Hành sắc mặt rất khó xem, ai nghĩ đến nguyên bản hai cánh tay đối đắc lực của hắn lại không chịu được một kích của ‘Bích Thiên cung’: “Vậy ở Tuy Dương đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì hoàng tử của bọn họ lại xuất hiện ở Thái Âm?”.
“Này thuộc hạ không biết! Từ khi chúng ta bị bọn họ bắt đến liền chưa từng rời đi cái nhà tù kia, là hôm nay bọn họ có người nói cho chúng ta biết nói bệ hạ ở trong này mới mang bọn ta tới nơi này!”. Tuấn mỹ nam tử vẫn như cũ tươi cười thực sáng lạn, chính là khóe mắt vẫn kịch liệt run rẩy.
“Được rồi”. Hiên Viên Thiên Hành thở dài: “Quên đi, không có việc gì là tốt rồi. Các ngươi trước tiên ở nơi này chờ, ta đi đánh thức Khải nhi”.
Vô cùng tuấn mỹ nam tử hai mặt nhìn nhau, này thật sự là chủ tử của bọn họ? Không phải là người khác giả trang chứ?
Hiên Viên Thiên Hành đi đến bên giường nhìn Long Tại Vũ mơ mơ màng màng ngồi ở trên giường: “Khải nhi tỉnh? Đến, phụ thân hỏi ngươi chuyện này”.
“Cái gì?”. Long Tại Vũ ôm chăn bông nằm xuống: “Mới sáng sớm mà hỏi cái gì?”.
“Lần trước bạch y dùng dược gì để làm chúng ta hôn mê?”. Hiên Viên Thiên Hành nhớ rõ lần trước bọn họ nguyên bản ở tại chỗ chờ Thanh Trúc, sau Khải nhi không biết sao lại đột nhiên cho bọn hắn mỗi người một viên thuốc, muốn bọn họ ăn, lúc đó mới thoát khỏi vận mệnh bị hôn mê.
“Cái kia a, cái dược kia tên gọi là ‘Mộng đẹp’. Chuyên môn dùng để đối phó với cao thủ như ngươi, loại dược này mang theo một mùi cỏ xanh thơm ngát, thích hợp dùng ở nơi có nhiều cây cỏ, hoàn hảo ta ngửi thấy có điểm không thích hợp, bằng không chúng ta đều đã ngã xuống!”. Long Tại Vũ nói xong vừa muốn nhắm mắt lại.
“Không cần ngủ, còn chưa hỏi xong”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ vào ngực: “Nhưng lúc ấy Vân Tử Hằng là ở trong phòng a! Vì cái gì còn có thể làm hắn hôn mê?”.
“Ngu ngốc, ‘Mộng đẹp’ cũng không phải chỉ có thể sử dụng ở nơi có cỏ, chỉ cần hơi không chú ý sẽ bị phóng ngã. Lúc ấy có người quấy nhiễu hắn đi!”. Long Tại Vũ trở mình mắt trợn trắng: “Ai ngu ngốc như vậy a?”.
“Như vậy a!”. Hiên Viên Thiên Hành thở dài: “Ngươi cậu này thật sự là thiên tài a!”.
“Có ý gì?”. Long Tại Vũ khó hiểu nhìn Hiên Viên Thiên Hành, vì cái gì gọi cậu hắn là thiên tài?
“Hắn cư nhiên liên hợp với Tứ hoàng tử của ta soán vị, sau đó muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi, hắn không phải thiên tài thì cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành vô lực mở miệng, hiện tại cảm giác mình tại trong mắt Mạnh Liệt giống như một đứa nhỏ! Thật là là không cam lòng a!
“Thật sự?”. Long Tại Vũ hưng phấn mở miệng: “Nói như vậy cậu thật sự rất lợi hại! Ta đây về sau mượn hắn làm chỗ dựa vũng chắc là được rồi!”.
“”. Hiên Viên Thiên Hành thần tình hắc tuyến nhìn vẻ mặt hưng phấn của Long Tại Vũ: “Chẳng lẽ có ta làm chỗ dựa vững chắc của ngươi không được sao?”.
“Ngươi không phải bị cậu đả bại sao? Như vậy nếu so sánh lợi hại, ngươi không phải đối thủ của hắn a! Ta đương nhiên muốn tìm người lợi hại làm chỗ dựa vững chắc a!”. Long Tại Vũ đương nhiên mở miệng: “Ngươi nếu có thể đấu thắng cậu, về sau liền hoàn toàn nghe lời ngươi!”.
“Ngươi kích ta cũng vô dụng, ta không hơn thua!”. Hiên Viên Thiên Hành cười nhìn vẻ mặt cười gian của Long Tại Vũ, khi nào thì bảo bối của hắn cư nhiên biến “tà ác” như vậy? Cư nhiên khiêu khích hắn đi tìm Mạnh Liệt đánh nhau! Thật sự là tiểu hài tử phá hư a!
“Thật là không hảo ngoạn a!”. Long Tại Vũ nhụt chí bắt lấy một nắm tóc của Hiên Viên Thiên Hành: “Cùng cậu đánh một trận đi! Xem các ngươi ai lợi hại hơn! Ngươi xem a, hắn đem hoàng cung của ngươi làm cho hỏng bét, ngươi không nghĩ giáo huấn hắn một chút sao?”.
“Hiện tại không nghĩ, ta hiện tại thầm nghĩ phải như thế nào để ngươi biến trở về bộ dáng trước kia!”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ đánh một cái, đưa hắn đặt ở dưới thân mình.
“Ta một chút cũng không nghĩ muốn!”. Long Tại Vũ dùng sức đẩy Hiên Viên Thiên Hành: “Mau đi xuống, thật nặng a!”.
“Hắc hắc, ngươi có bản lĩnh thì đẩy ta ra a!”. Hiên Viên Thiên Hành càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hoàn toàn ngăn chặn Hiên Viên Thiên Hành.
“Ngươi tên hỗn đản này ”. Long Tại Vũ hiện tại liền cảm giác một ngọn núi đặt ở trên người mình.
“Ai nha nha, ta vừa tới liền nhìn thấy ngươi khi dễ tiểu bảo bối đáng yêu của ta a!”. Thanh âm của Mạnh Liệt từ cửa truyền đến.
“Bọn người ‘Bích Thiên cung’ các ngươi không quy củ như vậy sao? Tiến vào cũng không biết gõ cửa sao?”. Hiên Viên Thiên Hành lạnh lùng nhìn Mạnh Liệt ngoài cửa.
“Nơi này là địa bàn của ta, Hiên Viên Thiên Hành ngươi tốt nhất không cần đối ta khoa tay múa chân”. Mạnh Liệt đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống: “Còn không buông tiểu bảo bối?”.
“Khi nào thì biến thành của ngươi?”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ: “Hắn là của ta!”.
“Ngươi phát ngốc cái gì đó? Nơi này là nhà ta, ta muốn muốn giết ngươi, ngươi cho là ngươi có cơ hội chạy trốn?”. Mạnh Liệt lơ đễnh nhìn chằm chằm vào chén trà.
“Có hay không ngươi hãy thử xem, ngươi cho rằng bảo bối nhi sẽ để nam nhân của mình chết ở chỗ này sao?”. Hiên Viên Thiên Hành khiêu khích nhìn Mạnh Liệt. (mimi: Anh tự tin thấy sợ luôn)
“Ai biết hắn có thật sự thích ngươi hay không. Nói không chừng bảo bối chính là nhất thời tò mò mà thôi. Ta nói đúng hay không a? Tiểu bảo bối ”. Mạnh Liệt đem đầu sóng gió chuyển hướng Long Tại Vũ.
“Không cần liên lụy ta!”. Long Tại Vũ mặt không chút thay đổi mở miệng: “Nếu các ngươi muốn đánh nhau, ta làm trọng tài cho các ngươi là được!”.
“Thật là vô tình a! Bảo bối, ngươi không đau lòng cậu sao?”. Mạnh Liệt như trước không có động tác gì.
“Hắn cho dù đau lòng cũng là đau lòng ta, sao có thể đến phiên ngươi cái tên ẻo lả a!”. Hiên Viên Thiên Hành cao thấp đánh giá Mạnh Liệt một phen: “Bộ dáng thật giống với tỷ tỷ ngươi a!”.
“Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa!”. Mạnh Liệt mãnh đứng lên, vẻ mặt lệ khí nhìn Hiên Viên Thiên Hành, hắn hận nhất người khác nói hắn là nữ nhân hoặc là ẻo lả!
“Thế nào?”. Hiên Viên Thiên Hành buông Long Tại Vũ đứng lên: “Sinh khí? Có bản lĩnh ngươi đánh ta a!”.
“”. ngồi một bên Long Tại Vũ hoàn toàn hết chỗ nói. Hiện tại cảm giác hai người kia thật sự rất giống tiểu hài tử!
“Có bản lĩnh ngươi theo ta đi ra ngoài!”. Mạnh Liệt chỉ ra bên ngoài: “Chúng ta đi ra ngoài đánh!”.
“Hảo! Ta sợ ngươi chắc!”. Hiên Viên Thiên Hành khinh bỉ nhìn Mạnh Liệt liếc mắt một cái: “Nhìn dáng vẻ của ngươi chỉ biết không được tốt lắm!”.
“Bạch y, ngươi lập tức lăn ra đây cho ta ”. Mạnh Liệt nổi giận gầm lên một tiếng, phỏng chừng cả ‘Bích Thiên cung’ đều nghe nhất thanh nhị sở (rõ ràng).
Nguyên bản đang ngủ say bạch y bị dọa đến rớt xuống giường, không rõ mình làm sao đắc tội tổ tông này, vội vàng từ trên giường đứng lên chạy ra ngoài.
“Chuyện gì? Chuyện gì?”. Bạch y vội vàng chạy đến trước mặt Mạnh Liệt: “Làm sao vậy? Mới sáng sớm mà gấp như vậy?”.
“Ngươi đi theo Hiên Viên Thiên Hành đánh thay ta!”. Mạnh Liệt có chút nhụt chí mở miệng: “Phải đánh thắng!”.
“A?”. Không riêng gì bạch y choáng váng, những người khác đều choáng váng! Mới sáng sớm vậy mà đi đánh nhau?
“A cái gì? Nhanh đi!”. Mạnh Liệt đá vào bạch y: “Ta hiện tại ta hiện tại không thể đánh ”.