Long Tại Vũ có chút đau đầu đỡ đầu: “Cậu, không cần đem trách nhiệm của ngươi đổ lên trên đầu của ta!”.
“Ngươi không muốn làm hoàng đế sao? Ngẫm lại bộ dáng ngươi đứng ở chỗ cao được mọi người sùng bái, thực uy phong có phải hay không?”. Mạnh Liệt bắt đầu dụ dỗ.
“Không có cảm giác gì! Hiên Viên Thiên Hành trước kia cũng uy phong vậy, nhưng hiện tại thì sao? Còn không phải bị người đuổi giết nơi nơi trốn!”. Long Tại Vũ thở dài, thật sự là không nghĩ tới a, bọn họ vất vả như vậy bị người đuổi giết chính là bởi vì người nào đó khó chịu! Thật sự là con mẹ nó thiên hạ đại loạn!
“Này ngươi nói làm sao bây giờ?”. Mạnh Liệt trở mình mắt trợn trắng: “Hiện tại ngươi xem rồi quyết định đi!”.
“Cậu. Chuyện này hẳn là chuyện của ngươi đi!”. Long Tại Vũ vô lực mở miệng: “Phải làm như thế nào cũng là chuyện của ngươi đi! Không cần liên lụy đến ta!”.
“Từ từ. Từ khi ngươi bắt đầu bị đuổi giết ngươi còn nghĩ không liên lụy? Thật là chê cười! Còn có a! Hiên Viên Thiên Hành kia như thế nào đều là cha ngươi đi”. Mạnh Liệt tựa tiếu phi tiếu nhìn Long Tại Vũ: “Ta xem a, ngươi vẫn là đáp ứng thì tốt hơn. Nếu không ngươi đem chuyện này nghĩ biện pháp khác. Nếu không ngày mai ta đem ngươi đi hoàng thành kế thừa ngôi vị hoàng đế! Chọn cái nào?”.
“Cậu ”. Long Tại Vũ trực tiếp ngồi phịch ở trên giường: “Ngươi không thể như vậy đi? Ngươi đây là khi dễ tiểu hài tử phải không”.
“Ta liền khi dễ ngươi làm sao?”. Mạnh Liệt một bộ ngươi có thể làm gì được ta.
“Ta ta” Long Tại Vũ tinh nhãn chuyển một vòng sau đột nhiên lên tiếng khóc lớn: “Oa ta không phải là tiểu hài tử! Ngươi khi dễ ta! Nếu để mẫu thân biết ngươi khi dễ ta nhất định sẽ đau lòng. Ngươi lớn ăn hiếp nhỏ. Xấu hổ xấu hổ xấu hổ ”.
“Khóc cũng vô dụng”. Mạnh Liệt căn bản là không trúng chiêu này: “Hai chọn một. Không thương lượng”.
“Vậy ta tìm Hiên Viên Thiên Hành”. Cùng với ông cậu không chịu trách nhiệm khóc nháo, không bằng đi tìm Hiên Viên Thiên Hành ngẫm lại biện pháp mới hảo!
“Cút đi!”. Mạnh Liệt trực tiếp đem Long Tại Vũ đá ra cửa phòng: “Bạch y đưa hắn trở về!”.
“Ngươi tên hỗn đản này ”. Long Tại Vũ bị Mạnh Liệt đá ra phòng, kết quả bạch y không có tiếp được, cho nên mông hắn cùng mặt đất tiếp xúc thân mật!
“Thế nào?”. Bạch y cẩn thận lấy tay trạc trạc hai má Long Tại Vũ: “Không chết đi?”.
“Ngươi mới chết!”. Long Tại Vũ động động mông, kết quả phát hiện đau lợi hại: “bạch y, ôm ta về đi!”.
“Hảo!”. Bạch y nhịn cười đem Long Tại Vũ ôm lấy hướng phòng Hiên Viên Thiên Hành đi đến.
“Còn không trở về còn không trở về ”. Hiên Viên Thiên Hành tại trong phòng vẫn quanh quanh, trên trán đã muốn có một tầng mồ hôi.
“Ai nha, ngươi không cần đi vòng quanh như vậy được không?”. Vô cực đạo trưởng giữ chặt Hiên Viên Thiên Hành: “Tên kia là cậu hắn, sẽ không làm gì Tại Vũ đâu!”.
“Vậy như thế nào còn không đem hắn trở về?”. Hiên Viên Thiên Hành tại bên tai Vô cực đạo trưởng hét lớn một tiếng.
“Nhịn xuống! Nói không chừng sẽ lập tức trở lại!”. Vô cực đạo trưởng vội vàng lui về phía sau vài bước dùng sức đào đào cái lổ tai, thiếu chút nữa đã đem cái lổ tai hắn chấn điếc!
“Như thế nào ”.
“Hiên Viên Thiên Hành ô ô ”. Long Tại Vũ còn không có vào phòng chợt nghe tiếng hô, nhất thời cảm giác ủy khuất liền trực tiếp khóc ra.
“Bảo bối ”. Hiên Viên Thiên Hành vừa thấy Long Tại Vũ bị bạch y bế trở về vội vàng tiếp lấy hắn: “Ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?”.
“Mông ta đau quá a!”. Long Tại Vũ đem lệ lau trên người Hiên Viên Thiên Hành.
“Mông đau?”. Hiên Viên Thiên Hành ngơ ngác lập lại lời nói của Long Tại Vũ.
“Đúng vậy! Đau quá a!”. Long Tại Vũ ôm cổ Hiên Viên Thiên Hành: “Ô ô cậu khi dễ ta!”.
“Ta muốn giết hắn ”. Hiên Viên Thiên Hành tinh nhãn đỏ bừng ôm Long Tại Vũ hướng ra bên ngoài.
“Không cần đi? Chỉ đau mà thôi”. Long Tại Vũ gắt gao ôm cổ Hiên Viên Thiên Hành.
“Hắn cư nhiên hắn cư nhiên ngay cả ngươi như thế này mà cũng không buông tha ”. Hiên Viên Thiên Hành đau lòng nhẹ nhàng xoa mông Long Tại Vũ.
“Đúng vậy! Còn dùng sức như vậy!”. Long Tại Vũ nhân cơ hội cáo trạng: “Cậu thật sự rất xấu!”.
“Có trò hay để xem!”. Bạch y cười hi hi ngồi xuống: “Hai người kia căn bản không phải đang nói chung một việc!”.
“Có ý gì? Gia chủ không có làm cái đó, vậy tiểu quỷ kia bị cái gì a?”. Hắc y nghi ngờ nhìn Long Tại Vũ mông: “Nếu không có thì hắn đau cái gì a?”.
“Mông của hắn là bị gia chủ đá ra khỏi phòng!”.
“Ta xem xem”. Hiên Viên Thiên Hành đặt Long Tại Vũ ở trên giường, thoát quần áo hắn xuống.
“Ngươi làm gì?”. Long Tại Vũ giữ chặt tay Hiên Viên Thiên Hành trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi ăn đậu hủ lão tử!”.
“Hắn đều làm ta vì cái gì không thể nhìn?”. Hiên Viên Thiên Hành giận dữ gầm lên một tiếng: “Ngươi chán ghét ta như vậy?”.
“Làm cài gì?”. Long Tại Vũ đầu tiên là sửng sốt. Sau đó cũng rống giận lên: “Lão tử là bị hắn đá! Vừa lúc đá trúng mông! Ngươi này cuồng ***! Khi nào thì xảy ra chuyện này! Ngươi cho là ai cũng biến thái giống ngươi a?”.
“A? Bị đá?”. Hiên Viên Thiên Hành sửng sốt: “Không phải bị làm sao?”.
“Ngươi cút cho ta!”. Long Tại Vũ đem gối đầu trực tiếp đạp Hiên Viên Thiên Hành, sau đó thở phì phì ghé vào giường.
“Ta làm sao biết a!”. Hiên Viên Thiên Hành cười gượng một tiếng: “Không cần sinh khí. Hắn tìm ngươi làm cái gì?”.
“Ta không cần làm hoàng đế!”. Lực chú ý của Long Tại Vũ lập tức bị chuyển đi: “Hiên Viên Thiên Hành, ta không cần làm hoàng đế đâu!”.
“Không muốn làm thì không làm! Chúng ta về hoàng thành được không?”. Hiên Viên Thiên Hành sủng ái vỗ vỗ lưng Long Tại Vũ: “Sau khi chúng ta trở về, ta đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng huynh của ngươi, sau đó chúng ta liền chu du các quốc gia, từ nay về sau tiêu diêu tự tại ngươi nói được không?”.
“Ai muốn cùng với ngươi a!”. Long Tại Vũ nhỏ giọng nói thầm một tiếng, sau đó cao hứng nhìn Hiên Viên Thiên Hành: “Chỉ cần ngươi không bị người đuổi giết ta sẽ nguyện ý!”.
“Ngươi a”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ nằm ở trên giường: “Ta sẽ bảo hộ cho ngươi một cách tốt nhất. Về sau sẽ không cho ngươi bị thương!”.
“Ân”. Long Tại Vũ ở trong lòng ngực Hiên Viên Thiên Hành tìm vị trí thoải mái nằm hảo: “Là ngươi nói đó nha”.
“Xem ra chúng ta là dư thừa”. Tô Liên Tâm kéo kéo ống tay áo của Vô cực đạo trưởng cùng Thanh Trúc: “Chúng ta trở về đi! Bằng không liền quấy thời gian hạnh phúc của bọn họ”.
“Liên Tâm ”. Long Tại Vũ lúc này mới nghĩ đến trong phòng còn có nhiều người như vậy trong phòng bọn họ.
“Đi thôi”. Bạch y cũng đi ra ngoài, ai cũng chưa phát hiện ở trong mắt Thanh Trúc toàn oán độc hận ý. Hắn có thể thích Hiên Viên Thiên Hành thì vì cái gì không thể thích ta? Nếu thật sự không chiếm được ngươi ta sẽ phá hủy ngươi!
“Hiên Viên Thiên Hành, ngươi nói nếu ta vẫn như vậy thì làm gì bây giờ?”. Long Tại Vũ lo lắng mở miệng: “Ta cũng không biết đây là cái chú ngữ gì, nếu không khôi phục được thì ta sẽ mãi như vậy ”.
“Ngươi không biết?”. Hiên Viên Thiên Hành hét lên quái dị: “Ngươi không biết còn dám dùng?”.
“Cái kia lúc ấy Thanh Trúc ở nơi đó ta ta chỉ là muốn tránh tránh mà thôi ”. Long Tại Vũ có chút mất tự nhiên mở miệng: “Này có thể trách ai?”.
“Cái chú ngữ kia là ai chỉ ngươi?”. Hiên Viên Thiên Hành hiện tại phát hiện mình đi thích một tên ngu ngốc! (t/g: đại thúc, nguyên lai ngươi giờ mới phát hiện hắn ngu ngốc a?)
“Cha ta”. Long Tại Vũ nhụt chí nằm ở trong lòng ngực Hiên Viên Thiên Hành.
“Na tìm được hắn rồi nói sau! Như bây giờ cũng không sao. Ta hiện tại biết vì cái gì có nhiều người dưỡng luyến đồng như vậy! Nguyên lai đáng yêu như vậy a!”. Hiên Viên Thiên Hành bỡn cợt xoa bóp hai má Long Tại Vũ.
“Ngươi cút đi cho ta ”. Long Tại Vũ nổi giận gầm lên một tiếng. Ngay sau đó Hiên Viên Thiên Hành bị Long Tại Vũ đạp ra ngoài, cứ như vậy một màn đã từng xảy ra trên người Long Tại Vũ lúc này chuyển sang Hiên Viên Thiên Hành. Chính là năng lực phản ứng của Hiên Viên Thiên Hành rõ ràng so với hắn hảo hoan, ở khoảnh khắc hai chân chấm đất tuy tuy rằng có vẻ có chút chật vật nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với Long Tại Vũ! (mimi: Đoạn này muốn nói đến lúc Vũ nhi bị ông cậu đá)
Hiên Viên Thiên Hành nhìn xem bốn phía cũng may không có người nào, chính là sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn trở lại phòng: “Bảo bối, ta sai rồi. Ngươi không cần sinh khí a1″.
“Không có rảnh với ngươi”. Long Tại Vũ nằm trên giường thành hình chữ đại: “Ngươi tự mình đến nhuyễn tháp kia ngủ đi, không cần ngủ trên giường của ta”.
“Đúng rồi. Bảo bối, ngươi có hỏi cậu ngươi Vô ở nơi nào hay không? Sẽ không bị giết đi?”. Hiên Viên Thiên Hành đột nhiên nghĩ đến nếu hoàng cung bị Mạnh Liệt khống chế vậy Vô đi nơi nào? Còn có “Vân bảo” vì cái gì chuyện lớn như vậy xảy ra lại không ai tìm đến hắn?
“Không có a! Ngày mai hỏi lại đi!”. Long Tại Vũ vươn vai: “Hiện tại trước ngủ!”.
“Hảo. Ngoan”. Hiên Viên Thiên Hành chỉnh lại tư thế cho Long Tại Vũ: “Nằm hảo. Nếu không phụ thân ngủ như thế nào a?”.
“Nhuyễn tháp!”. Long Tại Vũ còn muốn quyết đoán, kết quả bị Hiên Viên Thiên Hành kéo vào trong lòng ngực: “Bảo bối, nói cho ta biết ngươi thích ta!”.
“Chậm rãi nghĩ muốn đi!”. Long Tại Vũ trở mình mắt trợn trắng: “Muốn ngủ thì nằm, không ngủ thì cút đi!”.