Long Vũ Phi Thiên

Chương 1-1: Tiết tử




Ai?

Ai đang ở đây?

Vì cái gì ta không thể mở mắt?

“Ngươi tỉnh?” Âm thanh lạnh lẽo từ đỉnh đầu truyền đến, Long Tại Vũ chậm rãi mở to mắt, hắn phát hiện mình đang ở một nơi trắng xoá, trên đỉnh đầu đang đứng hai người.

“Các ngươi là ai? Ta đang ở đâu?” Long Tại Vũ hoảng hốt bật dậy, nghi hoặc nhìn hai người.“  Đây là địa ngục. Ngươi đã chết.” Người hơi cao thản nhiên nhìn thoáng qua đồng bạn: “Nha không phải cố ý.”

“Ta........ Ta chết? Ta rõ ràng đang cùng Trương Dương cãi nhau a? Ta bị tức chết?” Long Tại Vũ vò vò tóc. Hôm nay Trương Dương giống như nổi điên, nói cái gì gã thích hắn. Sau đó chính mình mắng gã biến thái, tiếp theo mình chạy đi, sau đó? Sau đó thì sao?

“Ngươi là bị Nha hại chết.” Phong đồng tình liếc mắt nhìn Long Tại Vũ.

“Đúng rồi, bạch quang, ta bị một khối bạch quang vây quanh, sau đó cái gì cũng không biết.” Long Tại Vũ đột nhiên hoảng sợ nhìn hai người: “Các ngươi không phải là người.” Uy, tiểu quỷ, Ngươi nói chuyện không thể lễ phép một chút sao? Tuy rằng chúng ta không phải là người ngươi cũng đâu cần nói thẳng ra như vậy.” Phong đưa tay đánh lên đầu Long Tại vũ, nhưng lại xuyên qua thân thể hắn: “Ta đã quên ngươi là linh thể, ta đánh không đến.”

“Ta hiện tại làm sao bây giờ?” Nhìn thấy tay Phong xuyên qua thân thể mình, long Tại Vũ có chút luống cuống.

“Đây là sai lầm của ta, vì tỏ vẻ xin lỗi ngươi, từ hôm nay trở đi ngươi chẳng những có trí nhớ siêu việt nhìn thấy sẽ không quên mà còn có năng lực tự chữa thương. Cũng chính là mặc kệ ngươi bị thương nặng hay nhẹ, chỉ cần không bị người ta chặt đầu, xuyên thấu tim là tốt rồi. Mãi cho đến khi sinh mệnh ngươi kết thúc.” Vẫn không mở miệng, Nha vừa nói vừa làm một ít động tác kỳ quái, nhìn đến sau khi bạch quang đem Long Tại Vũ hoàn toàn vây bọc, dùng chân đá một cước.

“Nha.” Một bên Phong thất thanh kêu lên: “Ngươi đoán sai phương hướng rồi... “

“Sai rồi sao, quên đi. Sống hay chết liền xem mệnh của tiểu tử kia. Chúng ta trở về đi.” Nha không chút nào để ý mắt nhìn về phía Long Tại Vũ biến mất. Chẳng lẽ thật sự sai rồi?