Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao

Chương 64: Lại đến thủ đô




Mặc dù Lý Thanh Lôi không bị thương ngoài da, nhưng nội thương rất nặng, uể oải nằm dưới đất.

Tất cả mọi người đều biết Diệp Lập Hồng là cao thủ cùng một cấp bậc với Ngải Thượng Toàn, huống chi còn có mấy Tông Sư Thiên Cảnh theo phía sau, chắc chắn sẽ là một cuộc ác chiến.

Diệp Lập Hồng cười tủm tỉm nói: “Nhị Lão Âm Dương, các ông làm việc cho nhà họ Ngải, sao tự nhiên lại thành tay sai của tên họ La kia thế? Tôi muốn hai người phụ nữ phía sau, không liên quan đến các ông. Các ông hãy ngoan ngoãn tránh ra đi, đừng dại dột mà kết thù với nhà họ Diệp.”

Phó Dương cười ha ha trả lời: “Chúng tôi đều chịu ơn sư phụ La, đương nhiên phải làm việc cho cậu ấy rồi. Đừng nhiều lời nữa! Muốn đưa người đi thì trước hết ông phải bước qua xác chúng tôi đã!”

Diệp Lập Hồng nhìn qua chiếc đồng hồ trêи tay, nói: “Tôi không có thời gian nói nhảm với ông. Tất cả xông lên, bắt hai người phụ nữ kia lại!”

Hơn mười người phía sau cùng hành động, bốn người trong số đó quấn lấy đám người Nhị Lão Âm Dương, những người khác thì vượt ra sau đi bắt chị em Diệp Băng Dung.

Lý Thanh Lôi giận đến mức hộc máu, hét lớn: “Sư phụ tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Diệp Lập Hồng nói: “Sư phụ mày đang dạo phố với ả đàn bà khác rồi, làm gì có thời gian lo cho bọn mày?”

Mắt thấy Diệp Băng Dung sắp bị bắt, trong không trung bỗng truyền đến âm thanh không khí phát nổ ầm ầm. Một luồng sáng bạc vụt qua, bắn xuyên cơ thể của cái tên định bắt Diệp Băng Dung.

“Sư phụ tao tới rồi, mày chết chắc!” Lý Thanh Lôi cười ha ha.

Diệp Lập Hồng hầm hừ đáp: “Không thể nào, hắn ta không thể trở về nhanh như thế được. Tất cả nắm chắc thời gian hành động!”


Những tiếng vùn vụt tiếp tục vang lên. Một thanh phi đao là một cái mạng, điện thoại của Diệp Băng Dung bỗng đổ chuông. Thấy là La Thuần gọi tới, cô lập tức nghe máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói bình tĩnh chín chắn của anh: “Lên xe đi!”

Diệp Băng Dung lập tức kéo Diệp Băng Bồng chạy về phía chiếc xe. Có một kẻ muốn đuổi theo, nào ngờ trêи bầu trời bỗng rơi xuống một cơn mưa lưỡi dao. Có hai tên bị xuyên thủng người, những tên khác thấy vậy thì vội vàng tìm đồ che chắn tránh né.

Hai chị em Diệp Băng Dung thuận lợi lên xe, cô lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Lái xe lao ra!”

La Thuần ở cách mấy cây số nắm phi đao, lại bắn ra năm thanh.

Khoảng cách xa như thế này rất dễ gặp phải nhân tố không xác định. Mặc dù phi đao đã đột phá tốc độ của âm thanh, nhưng vẫn phải mất vài giây.

Chỉ vài giây thôi cũng đủ để khiến tình hình ở nơi đó xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất. Song sức mạnh phi đao của La Thuần cực lớn, vừa chạm đã xuyên thủng cơ thể đối phương.

Diệp Lập Hồng thẹn quá thành giận, chứng kiến càng ngày càng có nhiều người bị thương, ông ta quát to: “Tất cả rút lui!” Ông ta giơ tay lên ôm một tảng đá lớn ở tòa núi giả bên cạnh, ném về phía cửa sổ xe của Diệp Băng Dung. Nếu không đưa người đi được, thì ông ta sẽ giết chết bọn họ!

“Dừng tay!” Lý Thanh Lôi điên cuồng quát lên, trơ mắt nhìn tảng đá kia đập thẳng vào cửa chiếc xe. Người ngồi trong xe có làm bằng sắt cũng khó mà lành lặn, nói gì đến cơ thể con người bình thường!

Trong tích tắc, Diệp Lập Hồng chợt biến mất, cả sân vườn chìm trong im lặng, mấy người đều cúi đầu, trong lòng lo sợ bất an.

Phó Dương tung một quyền đánh nát cột đá, dậm chân than thở.

Lý Thanh Lôi đứng đờ người ra, đầu óc loạn như một mớ bòng bòng, không ngừng tự hỏi, bản thân không bảo vệ được sư nương, còn có thể làm đồ đệ của sư phụ nữa không?

Một bóng người điên cuồng chạy đến từ đằng xa, chớp mắt một cái đã xuất hiện trong vườn, tung chân đá bay tảng đả kia đi.

Nhìn thấy hai chị em ở trong xe vẫn bình yên vô sự, La Thuần mới thở phào nhẹ nhõm. May là anh đã đưa pháp bảo hộ thân cho người nhà, mỗi người đều có một khối ngọc bội là pháp khí, có thể bảo vệ chủ nhân không bị thương vào những thời khắc nguy hiểm.

Bây giờ ngọc bội trêи người hai chị em đã bể tan tành, cả hai cũng hôn mê bất tỉnh, nhưng may mắn hơi thở vẫn đều đều, không có gì đáng ngại.

La Thuần vội vận chuyển chân khí cho hai chị em. Một lúc sau Diệp Băng Dung đã tỉnh lại, vươn tay vuốt ve khuôn mặt La Thuần hỏi: “Em chết rồi ư? Chúng ta đang ở đâu?”

“Em không chết!” La Thuần thở phào một hơi, chỉ cảm thấy hai chân nhũn như bún. Nếu lần này Diệp Băng Dung gặp chuyện gì, anh sẽ ăn năn hối hận suốt đời.

Diệp Băng Dung ôm anh thật chặt, nức nở nói: “Em còn tưởng rằng em sẽ chết, không được thấy anh nữa.”

“Em sẽ không chết! Sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.” La Thuần vỗ lưng an ủi cô, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.

Diệp Băng Dung hôn lên gương mặt anh, bảo: “Em không sợ chết, chỉ sợ chết rồi sau này sẽ không được gặp lại anh thôi!”


“Sến súa quá, hai người cứu em trước được không?” Diệp Băng Bồng ở bên cạnh cũng đã tỉnh lại, thì ra là bị kẹt ở chỗ ngồi.

Những người khác đều tản ra, La Thuần tay không bẻ cánh cửa, đưa hai người ra khỏi xe. Diệp Băng Bồng tức giận nói: “Đám người Diệp gia ở thủ đô thật độc ác, may mắn lần này có ngọc bội hộ mệnh của anh rể, nếu không hai chị em mình chết chắc rồi.”

La Thuần lạnh nhạt tiếp lời: “Bọn chúng đừng tưởng tiêu diệt nhà họ Diệp ở Hà Đông là chuyện rất đơn giản. Hai ngày nữa anh sẽ đến thủ đô, đạp bằng nhà họ Diệp bọn chúng!”

“Tuyệt lắm!” Diệp Băng Bồng giơ hai tay tán thành.

Diệp Băng Dung lo lắng nói: “Bốn đại gia tộc ở thủ đô có quan hệ rất mật thiết, chung ta tùy tiện tới đó sẽ không chịu thiệt chứ?”

La Thuần chắp tay nói: “Kể cả bốn đại gia tộc đồng thời ra tay thì cũng chẳng sao cả. Ai dám nhúng tay, anh sẽ diệt luôn kẻ đó! Anh muốn cho tất cả mọi người ở dưới gầm trời này biết, không ai được phép động vào người nhà của La Thuần này!”

Diệp Băng Dung nhìn dáng vẻ khôi ngô vĩ ngạn của anh, không kìm lòng được mà ôm chặt vào phía sau lưng anh, nói: “Anh muốn làm gì em cũng ủng hộ anh! Cho dù phải chết cũng chết cùng nhau!”

“Chúng ta sẽ không chết!” La Thuần nắm tay cô, ánh mắt kiên định.

Nửa tháng sau, cục diện ở Tề Châu đã ổn định lại, nhà họ Diệp hoàn toàn nắm trong tay toàn bộ xí nghiệp ở Tề Lỗ. Cả nhà Diệp Thái đều chuyển về đây, vui vẻ cùng Đường Nhã điều hành xí nghiệp lớn này.

Ba người đệ tử của La Thuần và đám người Nhị Lão Âm Dương cùng bảo vệ người nhà họ Diệp an toàn.

La Thuần lấy thanh Bát Hoang Đao từ hồ lô Tử Kim ra tặng cho Lý Thanh Lôi, để anh ta đối phó với những kẻ địch mạnh. Đây là linh khí thượng phẩm, ngày đó Hải Lão Thanh đã dùng thanh Bát Hoang Đao này dẫn dắt sấm sét để chém La Thuần thành than đen.

Mặc dù tu vi của Lý Thanh Lôi còn chưa đủ cao, nhưng dùng thanh Bát Hoang Đao này vẫn có thể đề cao năng lực chiến đấu trêи diện rộng. Nếu Lý Thanh Lôi liều chết, Diệp Lập Hồng lại đến lần nữa cũng chưa chắc có thể làm gì được anh ta.

Nửa tháng này La Thuần tận tâm chỉ dạy, đa số mọi người đều có tiến bộ rõ ràng, sau đó La Thuần mới yên tâm bước lên máy bay đi tới thủ đô.

Anh phải giải quyết mối tai hoạ ngầm mang tên nhà họ Diệp kia thì mới có thể yên tâm. Vả lại cũng sắp đến ngày cưới của Lộ Tinh, anh muốn đi thực hiện lời hứa.

Lại một lần bước trêи sân bay ở thủ đô, La Thuần vẫn ăn mặc đơn giản gọn nhẹ. Anh đã quen với lối sống của bộ đội, thế nên phong cách rất giản dị tối giản, đi giữa đám đông sẽ không khiến bất cứ ai chú ý tới.

Lúc anh chuẩn bị bắt xe taxi, thì bên cạnh bỗng có người kêu lên: “Thiên Lãng, bên này bên này! Anh nhanh lên đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi!”

La Thuần quay đầu lại nhìn, thấy một đôi nam nữ đứng bên chiếc xe thể thao. Hai người họ ăn mặc xa hoa, hiển nhiên không phải người thường, ít nhiều cũng phải có liên quan đến bốn đại gia tộc.

Phía xa có một người thanh niên cường tráng chậm rãi đi tới, nói: “Vội cái gì, đâu phải là hai người kết hôn. Còn chưa tới mười hai giờ, vẫn sớm thế này cơ mà!”

Cô gái kia cười nói: “Bọn em muốn dẫn anh đến gặp cô dâu sớm chút thôi mà! Chị của em là người phụ nữ xinh đẹp nhất nhà họ Lộ, cũng được công nhận là mỹ nhân số một ở thủ đô đấy. Nói không chừng đến lúc đó anh còn được phát bao lì xì đỏ hơi bị dày đó nhé!”

La Thuần tiến lên trước hỏi: “Mấy người là người nhà họ Lộ à?”

Đôi nam nữ kia chau mày hỏi ngược lại: “Anh là ai?”