Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao

Chương 63: Hào phóng bỏ mười tỷ




“Cái đồ không có mắt này, sao mày dám xúc phạm La tiên sinh? Mau xin lỗi cho tao!” Chu Hiền đạp đứa con trai ngã xuống đất, càng thu hút nhiều người vây xem hơn.

Chu Tiểu Long giận dữ đáp: “Vừa nãy con có nói gì đâu, tại sao con phải xin lỗi? Vả lại chúng ta có người của Diệp gia làm chỗ dựa, việc gì phải sợ?”

Toàn thân Chu Hiền run rẩy, giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi lại, ông ta sắp bị đứa con trai không nên thân này làm cho tức chết rồi.

Lúc này, trong đám người có tiếng nói vang lên: “Tiểu Long nói đúng, có nhà họ Diệp chúng tôi làm chỗ dựa, ông sợ cái gì? Nhà họ Chu các ông càng ngày càng thụt lùi. Ông xem mình đi, còn chẳng hiểu biết bằng đứa con của mình.”

Đám người tách ra hai bên, một tên thanh niên vóc dáng mạnh mẽ bước tới, đi bên cạnh là con quỷ bệnh lao Diệp thiếu gia bị Lý Thanh Lôi đánh ngày hôm qua. Hắn ta nhìn La Thuần với ánh mắt rất cay độc.

La Thuần dựa lưng lên ghế sopha, liếc nhìn tên thanh niên mạnh mẽ một lượt từ trêи xuống dưới, nói: “Mày chính là Diệp Nguyên Võ hả? Kẻ được gọi là một trong bốn tên rác rưởi của thủ đô, phải không?”

“Tên nhãi nhép kia, mày ăn nói cho cẩn thận!” Con quỷ bệnh lao Diệp thiếu gia hét lên, giận đến mức ho khù khụ.

Diệp Nguyên Võ cười nhạt đáp: “Em chín đừng tức giận, một người chết mà thôi, cần gì để trong lòng. Họ La kia, về nhà chuẩn bị sẵn quan tài đi, nhà họ Diệp bọn tao sẽ giết mày!”

“Mày bớt nói nhảm đi!”

La Thuần lạnh lùng quát, bỗng nhiên trêи tay xuất hiện một thanh phi đao, nhắm thẳng tới miệng Diệp Nguyên Võ. Anh chỉ dùng ba mươi phần trăm sức lực, bảo đảm không để gã chết luôn bây giờ.

Diệp Nguyên Võ cũng chẳng giỏi hơn Đường Hoán Phong bao nhiêu, cái phi đao này làm cho gã luống cuống tay chân, khó khăn lắm mới tránh được, nhưng vẫn bị phi đao cắt rách cả tai.


La Thuần cầm một cái phi đao khác vuốt ve: “Mày còn dám om sòm, thì cái phi đao này sẽ đâm thủng đầu mày, mày muốn thử một chút không?”

Diệp Nguyên Phi nở nụ cười lạnh lẽo: “Tạm thời cho mày nhảy nhót vài hôm, sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến mày quỳ gối trước mặt nhà họ Diệp cầu xin tha thứ!”

“Các ông chủ, bây giờ buổi đấu giá sẽ chính thức bắt đầu!”

Vị MC trêи sân khấu trào dâng nhiệt huyết, mọi người lần lượt ngồi xuống, chờ buổi đấu giá bắt đầu.

Người đứng trêи sân khấu cười nói: “Những người xuất hiện hôm nay đều là nhân vật lớn, nhà họ Lưu chúng tôi cực chẳng đã mới sở hữu mảnh đấy này. Bây giờ chúng tôi sẽ bán nó ra theo hình thức đấu giá. Ai ra giá cao nhất, chúng tôi sẽ bán cho người đó. Giá khởi điểm là hai tỷ, bắt đầu nào!”

“Ba tỷ!”

Diệp Nguyên Võ lên tiếng trước tiên. Gã đã ra giá, thì gần như là không có người dám cạnh tranh. Ai cũng biết đến thế lực của nhà họ Diệp ở thủ đô. Kể từ khi hay tin bọn họ sẽ nhúng tay, không ai ở đây dám tranh nữa. Suy cho cùng có thể ăn được hay không là một chuyện, ăn rồi có phun ra được không lại là chuyện khác.

“Ba tỷ, còn ai ra giá cao hơn không?”

Diệp Nguyên Võ khiêu khích liếc nhìn La Thuần, thầm nghĩ dám so tài lực với nhà họ Diệp, đúng là chán sống.

“Bảy tỷ!” La Thuần ra giá không hề do dự. Anh sẽ bất chấp tất cả để có được mảnh đất này. Bảy tỷ đã là số tiền lớn nhất mà nhà họ Diệp và nhà họ Ngải có thể bỏ ra. Nếu còn tăng thêm nữa, chắc phải bán nhà mới gom góp đủ.

“Bảy tỷ mốt!”

Diệp Nguyên Võ cắn răng, tiếp tục ra giá.

Ngải Vũ Phỉ ghé bên tai La Thuần nói: “Hai nhà vay mượn thêm còn có thể góp được khoảng năm tỷ.”

“Mười tỷ!”

La Thuần ra giá xong, toàn bộ đều ồ lên, nhìn anh như nhìn một tên điên. Giá trị kinh tế của Long Sơn hoàn toàn không tới mười tỷ. Bỏ ra bảy tỷ có khi còn lỗ vốn rồi. Chỉ có kẻ coi tiền như cỏ rác mới bỏ mười tỷ để mua mảnh đất Long Sơn.

Ngay cả Diệp Nguyên Võ cũng xanh mặt, sau đó gã lại ra vẻ thoải mái, cười ha ha nói: “Tôi thấy nhà họ Diệp ở Hà Đông cũng giỏi thật đấy! Chỉ vì sĩ diện mà chịu tán gia bại sản, đúng là chuyện lạ nhất đời.”

Gã đứng lên nói: “Dù sao mảnh đất này cũng sẽ thuộc về nhà họ Diệp chúng tao, tạm thời để cho bọn mày giữ nó một thời gian cũng chẳng sao.”

Những người khác thi nhau lắc đầu, cảm thấy La Thuần không biết làm ăn.

Cuối cùng La Thuần vẫn ký tên xác nhận mua mảnh đất Long sơn. Sau khi ra ngoài, Ngải Vũ Phi mặt ủ mày ê, thở dài nói: “Thế này chúng ta phải vay nợ mấy tỷ, chẳng biết phải mất bao lâu mới bù hết lỗ đây!”

“Yên tâm đi, tiền không phải là vấn đề!”


La Thuần mỉm cười, thầm nghĩ ở thủ đô vẫn còn hai con dê béo đợi làm thịt. Đến lúc đó, tài sản của nhà họ Đường và nhà họ Diệp đủ để bù lỗ, thậm chí còn dư ra rất nhiều.

Hai người lên xe rời khỏi. La Thuần bắt đầu tính toán trong đầu xem nên quy hoạch Long Sơn như thế nào. Chắc chắn là anh sẽ đặt trụ sở của mình ở đấy. Trận pháp ở thư viện Đại Diễn hoàn toàn độc nhất vô nhị trêи đời này. Nếu khiến Ngao Chấn thiết kế ra được một cái trận pháp ngay cả cường giả Hóa Thần cũng không thể phá được, thì đến lúc đó, dù cho người ở Thiên Kình Cổ Tinh tìm tới, anh cũng có thể núp trong đại trận tiếp tục tu luyện.

Đang suy nghĩ thì Ngải Vũ Phi đột nhiên đạp thắng xe, La Thuần nhìn về phía trước, thì thấy Diệp Nguyên Võ đứng ở giữa đường, không cho hai người đi tiếp.

La Thuần thầm thấy tò mò, thực lực của Diệp Nguyên Võ kém anh rất nhiều, chắc chắc gã tự biết rõ điều này. Vậy tại sao gã còn dám cản đường anh, chẳng lẽ xung quanh có mai phục?

La Thuần dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn quanh một lượt, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì đáng nghi.

Anh mở cửa xuống xe, híp mắt hỏi: “Đừng bảo là mày tự tới nộp mạng đấy nhé?”

“Mày quá ngông cuồng!” Diệp Nguyên Võ lạnh lùng nói: “Mày không hề biết nhà họ Diệp mạnh đến mức nào. Tao đến đây vì muốn cá cược với mày. Nếu tao đỡ được một trăm chiêu của mày, tao sẽ đưa cho mày năm tỷ tao đưa đến lần này. Mày thấy sao?”

“Không có hứng thú!” La Thuần cần tiền có thể tự đi lấy, anh chẳng hào hứng gì với trò cá cược này.

“Được rồi, chúng ta đổi cách khác!” Diệp Nguyên Võ đút hai tay vào túi: “Nếu như tao thua, tao sẽ nói cho mày biết bất cứ vấn đề gì về nhà họ Diệp.”

“Tại sao mày cứ muốn cá cược với tao… Mày đang kéo dài thời gian!”

Sắc mặt La Thuần lập tức thay đổi, nhớ đến mấy người Diệp Băng Dung vẫn còn ở biệt thự nhà họ Ngải. Nếu nhà họ Diệp sai cường giả tới giết họ, chưa chắc đám người Lý Thanh Lôi và Đường Hiệp đã đánh lại được.

“Chịu chết đi!”

Diệp Nguyên Võ đột nhiên đánh tới, quyền thế trêи tay biến ảo, lao đến như núi lớn đè xuống.

“Chán sống!” La Thuần muốn giết người, dùng hết sức tung ra một quyền. Quyền kình của hai người va chạm, Diệp Nguyên Võ bay xa mấy chục mét như lá rụng, miệng hộc máu, cười ha ha nói: “Mày bị lừa rồi! Đến lúc mày về nhà thì đã muộn, tới nhà họ Diệp chuộc người đi!”

Nói xong gã đắc chí chạy trốn vào khu rừng ở bên cạnh. La Thuần liên tục bắn ra ba cái phi đao, nhắm thẳng vào giữa lưng Diệp Nguyên Võ. Lúc này anh dùng hết toàn lực, ba cái phi đao phóng đi gần như chỉ trong tích tắc.

Diệp Nguyên Võ sợ tái mặc, gắng hết sức di chuyển sang bên cạnh nửa mét. Ba cái phi đao cắt đứt cánh tay gã thành bốn khúc. Diệp Nguyên Võ còn không kịp nhặt mấy khúc tay cụt dưới đất lên, liều mạng trốn vào trong rừng cây.

La Thuần lo lắng cho Diệp Băng Dung, nên không tiếp tục đuổi theo. Anh vội vàng lên xe, để Ngải Vũ Phỉ lái tới biệt thự.

Xe lao vun vút trêи đường. Lúc đi qua một tòa cao ốc, La Thuần vươn tay nói: “Dừng lại!”

Anh xuống xe chạy vọt lên lầu, cho tới lúc lên đến mái nhà, anh tập trung đôi mắt nhìn thẳng về phía biệt thự nhà họ Ngải.

Nơi này cách biệt thự nhà họ Ngải khoảng mấy ngàn mét, nhưng La Thuần vẫn có thể thấy rõ tình hình ở cả tòa biệt thự. Bây giờ Lý Thanh Lôi đang giao chiến kịch liệt với người ta, bị trúng một quyền hộc máu bay ngược, Đường Hiệp cũng nằm ở bên cạnh, không rõ sống chết.

Đám người Nhị Lão Âm Dương, Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài thì chặn trước cửa, đứng đối diện họ là Diệp Lập Hồng bị La Thuần đánh bại lần trước, cùng với mười mấy cao thủ ở phía sau.