Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao

Chương 55: Tình trạng sống chết




“Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn, nếu cô đã không biết nói tiếng người, thì đừng nói nữa làm gì!”Khi mọi người định thần lại, bóng dáng La Thuần đã biến mất rồi, Ngải Vũ Phi vội vàng đuổi theo.

Sắc mặt Bành Tuyết kinh hoàng, cô ta ôm lấy cổ họng, chỉ cảm thấy đến nuốt nước bọt thôi cũng thấy châm chích đau không gì tả nổi, chứ đừng nói đến việc nói chuyện nữa. Trong | lòng cô ta sợ hãi, sợ đến nỗi nước mắt giàn giụa khóc lên.

Đường Mộng Quân lo lắng nói: “Làm sao đây? Mau đưa Tiểu Tuyết đi bệnh viện thôi.”

“Không cần!" Đường Hoán Phong khẽ xua tay nói: “Chút tài vặt thôi mà, lợi dụng nội lực dẫn | nước vào bên trong rượu, sau đó hắt ra làm bị thương cổ họng, dùng một chút kỹ xảo, anh dùng nội lực giúp em ấy lưu thông máu, rất nhanh thôi sẽ khỏi ngay!”

Bành Tuyết gật đầu lia lịa, trong mắt đầy sự cảm kích.

| Đường Hoán Phong đưa tay ra ấn vào CỖ họng của cô ta bắt đầu chữa trị, Đường Mông Quân hỏi: “Tên này có thể dùng rượu làm bị thương người, có phải là rất lợi hại phải không?"

Đường Hoán Phong khinh bỉ nói: “Đều là mấy loại kỹ năng quái dị, chỉ cần là cao thủ Nội Kinh, học sơ qua một chút đều có thể đạt được hiệu quả như vậy, tên này rõ ràng là học không hết sách, nếu không thì cổ họng của Tiểu Tuyết đã hỏng hết rồi!"

Anh ta không biết rằng La Thuần chỉ dùng một nửa phần nội lực, nếu dùng toàn bộ nội lực để ra tay, lập tức có thể xuyên thủng đầu của Bành Tuyết, thậm chí người ngồi phía sau cũng không thể tránh được.

Đường Mộng Quân vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Nói như vậy thì anh cũng có thể làm được hả?”

“Tất nhiên rồi!” Đường Hoán Phong tỏ vẻ kiêu ngạo.


“Đáng tiếc!" Đường Mông Quân thở dài lắc đầu nói: “Đáng tiếc là Vũ Phi lại bị tên này lừa, cho rằng hắn là nhân vật lợi hại gì đó, nhìn dáng vẻ lễ độ cung kính của cậu ấy, em thật sự cảm thấy đau lòng."

“Đúng thế!” Có Cô gái bên cạnh bất mãn nói: “Cậu ấy đúng là quá ngây thơ rồi, anh Hoán | Phong là cao thủ lợi hại như vậy mà không lấy lòng, lại đi săn đón cái tên lừa đảo đó, nhìn | hằn từ trên xuống dưới ăn vận không đến mấy trăm tệ, chắc chắn chính là tên đào mỏ rôi, nói không chừng Vũ Phi đến sắc cũng đã bị... .” Nói đến đây thì thấy sắc mặt Đường Hoán Phong khó coi, cô ta lập tức im miệng lại.

“Là cậu ấy bị người trong nhà chiều hư rồi!

“Đúng ra con cháu của nhà họ Ngải từ nhỏ đã được dạy cho kiến thức như thế này rồi chứ, sao Vũ Phi lại dễ bị lừa như vậy..

| Mấy người bàn tán không ngừng.

Sau khi La Thuần ra khỏi cửa, chuẩn bị về khách sạn, anh thấy Ngải Vũ Phi vội vã đuổi theo | mình, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi La tiên sinh, đều là tôi không tốt, không nên đưa anh đến | nơi như thế này!”

“Không sao!" La Thuần không hề để bụng, anh biết Ngải Vũ Phi cũng vì bản thân đã chịu đựng không ít áp lực, trong lòng cảm thấy áy náy, nói: “Đi thôi, tôi mời cô đi ăn đêm, với lại đừng gọi tôi là La tiên sinh nữa, không quen.”

“Thế tôi gọi anh là anh ta nhé!" Ngải Vũ Phi vui vẻ cười lên, thấy La Thuần không trách | mình, cô lập tức thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Hai người đến phố ẩm thực uống rượu ăn xiên nướng, đến đêm khuya mới ngà ngà say, được La Thuần đưa về.

Thấy cô về đến biệt thự của nhà mình, La Thuần cũng bảo taxi quay đầu xe, về sân thượng của khách sạn tu luyện, lúc tảng sáng mới về phòng ăn sáng nghỉ ngơi.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa phòng vang lên, sau khi mở cửa, anh thấy Ngải Vũ Phi đứng ngoài cửa, hôm nay cô cố tình trang điểm một chút, hơn nữa còn đột nhiên uốn tóc, trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy dài tôn vóc dáng màu xanh trời, khoe toàn bộ thân hình ra, | trông có vẻ xinh đẹp, chín chắn hơn rất nhiều.

“Hôm nay cô đẹp lắm, vào ăn chút gì nhé.”

La Thuần cười, quay lại ngồi vào bàn ăn tiếp tục ăn sáng, Ngải Vũ Phi ngồi xuống không chút khách sáo, mặc dù cô ấy đã ăn sáng rồi, vẫn không muốn bỏ qua cơ hội ăn sáng cùng với La Thuần.

“Lát nữa chúng ta cùng đến hội trường, tôi có thể dẫn anh vào chỗ ngồi của khách quý.” Ngải Vũ Phi lơ đãng nói một câu.

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng nhé, nén nhìn lại thì rất khó chịu.” La Thuần gần như đã đoán ra được tâm sự của cô rồi.

Ngải Vũ Phi do dự một lúc và nói: “Tôi..." Cô ấy suy nghĩ một lúc, lắc đầu cười ngượng: “Tôi nghe được nội dung cuộc họp của gia tộc, bọn họ nói lần này muốn khiến anh có đi mà không có về, mặc dù tôi không biết kế hoạch cụ thể, nhưng bọn họ chắc chắn là đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”

“Tôi biết!" La Thuần lau miệng và nói: “Nếu như tôi chết, cô không cần cảm thấy áy náy tội lỗi, xung đột giữa tôi và bọn họ là không thể tránh khỏi, không liên quan đến cô. Đương nhiên, nế mặt CÔ, đến lúc đó, tôi sẽ nương tay, bố mẹ anh em của cô, tôi sẽ không làm hại bọn họ."

Ngải Vũ Phi đau khổ nói: “Nếu như tôi không phải là người nhà họ Ngải thì tốt biết mấy."


“Tại sao cô phải là người nhà họ Ngải?” La Thuần nhìn thẳng vào mắt Cô và nói: “Cô chính là cô, không thuộc về bất kì ai, cô sống vì bản thân mình, không cần bận tâm đến ánh mắt của người khác. Chỉ cần không gây hại cho người khác, thì cô làm gì cũng đều là đúng!”

“Thật không?” Ngải Vũ Phi đờ đẫn, trong lòng sáng tỏ thông suốt, thầm thét lên: “Đúng vậy! Hà tất phải bận tâm đến ánh mắt của người khác, tôi không hại người, tôi không sai!”

Trong chớp mắt, cô ấy cảm thấy áp lực trên vai nhỏ bé đi rất nhiều.

Buổi trưa hai người đi về phía sân vận động, hôm nay ở đây được nhà họ Ngải bao toàn bộ được dùng làm sân đấu võ.

Người ngoài sân quá đông đúc, muốn vào thì đều phải xếp hàng, may là Ngải Vũ Phi là người nhà nên có lối đi đặc biệt riêng.

Hai người vòng đến cửa sau của sân vận động, ở đây rõ ràng là ít người hơn rất nhiều, đúng lúc định bước vào cửa thì có mấy chiếc siêu xe dừng bên cạnh, Đường Hoán Phong đưa những người khác bước xuống xe.

“Ồ, Vũ Phi, thật trùng hợp quá đấy!”

Đường Hoán Phong thấy cô ấy vẫn kè kè lấy La Thuần, nụ cười thoáng chốc tan biến dần, | Đường Mộng Quân và Bành Tuyết ở phía sau cũng thể hiện thái độ không còn lời nào để nói.

| Hôm qua, Bành Tuyết bị ăn một cục tức, không ngần ngại nói: “Vũ Phi, sao cậu lại đưa loại người này vào sân, chủ Ngải không nói gì cậu sao?"

| Đường Mông Quân cười hề hề nói: “Có một số người tự cho rằng biết chút công phu mèo | mù thì muốn thừa nước đục thả câu, đến tham dự Đại hội võ thuật Tề Châu này đều là người ưu tú, loại tạp nham thì không thể vào được đâu.”

Ngải Vũ Phi cười và nói: “Muốn dẫn ai vào là chuyện của tôi, không phiền các người phải | hao tâm tôn trí."

| Cô ấy bước lên trước đích thân mở cửa cho La Thuần, La Thuần vịn tay bước vào trong, không cảm thấy không thích hợp chút nào.

Nhưng mấy người Đường Mông Quân lại tức đến nỗi khó chịu trong lòng, khẽ nói: “Nhìn điệu bộ của hắn ta như thể xem mình là Tông sự thật sự luôn vậy, lát nữa nếu hắn dám lên sân, thì chúng ta đánh cho hắn thành tàn phế luôn!"

La Thuần đi theo Ngải Vũ Phi vào chỗ ngồi của khách quý ở sân bóng rổ, từ đây có thể nhìn | bao quát hết toàn bộ màn biểu diễn trên sân

Những người khác của nhà họ Ngải đều bận bịu tiếp đón khách quý, không ai để ý đến Ngải Vũ Phi, càng không thèm để ý đến La Thuần ăn mặc bình thường, họ còn nghĩ là một tên quét dọn.

Hai người ngồi trong góc, không lâu sau nhóm người Đường Hoán Phong cũng đi vào, ngồi một bên khác, rõ ràng là cố ý tạo khoảng cách với Ngải Vũ Phi.

Ngải Vũ Phi thản nhiên hơn nhiều, không để tâm, nói cười với La Thuần.

Chỗ ngồi trong sân lúc này cơ bản là đã kín chỗ, hơn nghìn người, không lâu sau có người đứng trên sân, cầm micro nói: “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự Đại hội võ thuật kỳ đâu tiên của Hội Đồng Minh chúng tôi! Lần này chúng tôi muốn chọn ra hội trưởng của hội Đông | Minh, người có võ công cao cường sẽ thắng, quy tắc không giới hạn nhưng có một yêu cầu duy nhất, người lên sân đều phải ký vào giấy sinh tử, cú đấm không có mắt, ngộ nhỡ bất hạnh tử vong, cũng không được trách người khác, không được báo thù riêng!"