Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao

Chương 163: Trận Truyền Tống




Chuyện La Thuần dẫn ba ngàn quân giáp vàng đánh vào châu Mỹ chẳng mấy chốc đã lan truyền trêи mạng. Lúc đó, rất nhiều người đều đã quay lại clip, ban đầu khi clip được phát tán, còn có người nói là kỹ xảo điện ảnh. Nhưng ngay sau đó, rất nhiều clip từ mọi góc độ đã được lan truyền, thoáng cái đã tạo một cơn lốc lớn trêи toàn cầu.

Đặc biệt là câu nói trước khi La Thuần rời đi: “Tôi là huấn luyện viên trưởng của đội đặc chiến Tinh Hà của Hoa Hạ, sau này làm gì cũng nên cẩn thận một chút, đừng gây sự với Hoa Hạ chúng tôi, bằng không tự gánh lấy hậu quả!” Câu nói này đã trở nên thịnh hành trêи mạng ở Hoa Hạ.

Ngoài ra, các quốc gia khác cũng có phần lo lắng bất an, liên minh châu Âu và nhiều đất nước phát triển khác đều tập hợp, bắt đầu nghiên cứu chiến lược đối phó.

Chuyện này giống hệt như năm xưa có đất nước đầu tiên nghiên cứu chế tạo ra vũ khí hạt nhân, bây giờ Hoa Hạ đã có vũ khí còn lợi hại hơn cả bom nguyên tử. Các nước khác không thể không lo sợ, chẳng may sau này nước nào sơ suất một chút là sẽ diệt vong ngay.

Nhưng không thể phủ định vị thế của Hoa Hạ đang lên nhanh như diều gặp gió trêи trường quốc tế, họ đã trở thành cường quốc hàng đầu hiện nay, đế quốc Mỹ sẽ không còn dám đối đầu nghênh ngang nữa.

Còn chuyện La Thuần dẫn ba ngàn quân giáp vàng bay lượn trêи trời đã được lão Đàm cử người ra mặt che đậy, công bố đó là kỹ thuật khoa học mới nhất của Hoa Hạ, mạnh mẽ hơn chiến giáp bằng sắt thép gì đó!

Đương nhiên không thể thiếu những lời khen dành cho La Thuần, nhưng anh không muốn được khen thưởng gì cả, mà chỉ muốn nhờ lão Đàm tìm lối vào Cổ Cảnh. Nghe thấy trêи Trái Đất vẫn còn một thế giới khác, lão Đàm lập tức báo cáo lên trêи, đồng thời phát động các chiến sĩ ở đại quân khu trêи toàn quốc điều tra mọi camera để tìm kiếm.

La Thuần thì tiếp tục bế quan tu luyện, muốn tăng thực lực khi đi vào Cổ Cảnh thì anh phải đột phá đến cảnh giới Thần Đan, đến lúc đó sẽ bảo vệ được mạng sống tốt hơn.

Hai tháng sau, nhờ tài nguyên linh mạch của Thần Cung, La Thuần đã thuận lợi đột phá đến cảnh giới Thần Đan. Ngay sau đó, anh điên cuồng hấp thu linh khí và sức mạnh tinh tú, chưa đến nửa tháng sau đã luyện đến cảnh giới Thần Đan viên mãn, sắp đột phá đến đại cảnh Phản Hư.

Nhưng khi đột phá đến đại cảnh Phản Hư thật sự cần đến quá nhiều tài nguyên, e là phải kiếm thêm hai mỏ linh mạch nữa thì mới được.

Như lời Lôi Thanh nói, chỉ cần có sức mạnh tinh tú, những thứ còn lại có thể bù đắp bằng tài nguyên, căn bản không cần để ý đã đạt đến cảnh giới hay chưa. Chỉ cần tiến bộ vượt trội, đột phá thẳng một đường, sức mạnh tinh tú trong cơ thể La Thuần đã đủ để đẩy anh đến đại cảnh Hợp Đạo đỉnh cao, còn có thể đột phá đến đại cảnh Hư Không hay không thì phải xem ý trời.

Đây chính là tu luyện Vô Não trong truyền thuyết, chẳng trách sáu đại Tiên Môn khác đều tranh nhau cướp đoạt chân châu Tinh Hải.

Chẳng mấy chốc mùa thu đã tới, cuối cùng lão Đàm cũng có tin tức. Bộ đội đóng quân ở một tòa núi sâu đã phát hiện một hang động, nhưng hang động này như một mê cung, vào là không ra được, đã có mười mấy chiến sĩ đi vào đó mà chưa thấy trở về.

La Thuần lập tức dẫn theo ba anh em nhà họ Lôi đến đó kiểm tra.

Hang động mà lão Đàm phát hiện thuộc dãy núi Himalaya, nơi đây quanh năm có băng tuyết bao phủ, có rất ít người qua lại, trừ khi có binh lính đáp xuống đây, còn không thật sự khó có thể phát hiện được có lối vào như thế này.

Khi đám người La Thuần đến, lão Đàm đang cho người nhóm lửa trêи nền tuyết. Phía trước có ba hang động đều sâu thăm thẳm không thấy đáy.


“Chính là ba hang động này, chúng thông với nhau, nhưng nhìn chung là không thấy đáy. Tôi cho xe tự lái vào lượn một vòng thì nó lại chạy ra từ một hang động khác, nhưng người mà đi vào thì lại không ra được.”

Lão Đàm kêu người đem máy tính tới, trong máy có clip xe tự lái đi vào hang động, ba anh em nhà họ Lôi quan sát kỹ càng một lượt rồi nói: “Bên trong chắc chắn có trận pháp đánh lừa chúng ta, nhưng đó rốt cuộc có phải trận Truyền Tống hay không thì phải đi vào mới biết được.”

La Thuần gật đầu nói: “Đi, chúng ta cùng vào.”

Bốn người họ chọn một hang động đi vào, đôi mắt xuyên thấu của La Thuần có thể nhìn xuyên mọi chỗ, dường như anh nhìn không xót một cái gì trong hang. Nhưng khi gặp một bức tường đá, anh lại không thể nhìn xuyên được.

“Qua đó xem sao!” La Thuần dẫn đầu đi lên phía trước, qua mấy chỗ ngoặt, sau đó dừng lại trước một bức tường đá.

Bức tường đá này trông rất bình thường, sờ tay lên có cảm giác lạnh lẽo của nham thạch, không có gì khác biệt với những chỗ khác. Nhưng Lôi Thanh lại cảm nhận được sự bất thường của nó, anh ta nghi hoặc nói: “Ở đây có một luồng sức mạnh không gian dao động, không cảm nhận cẩn thận thì khó mà phát hiện ra được.”

Lôi Hiểu nói: “Chắc chắn có người cố tình bày bố Nghi trận ở đây, đến những người tu hành như chúng ta còn khó phát hiện ra, huống chi là người bình thường, càng che giấu thì càng có điềm ngờ vực.”

Ba người họ đứng trước bức tường nghiên cứu một lúc lâu, nói: “Đừng đi đâu nữa, chỗ này là một trận Truyền Tống, chỉ cần phá giải bình thường là có thể di chuyển qua.”


Trái tim trong lồng ngực La Thuần đập thình thịch, nghĩ sắp được gặp Diệp Băng Dung, anh không kìm được thấy hơi kϊƈɦ động. Anh lập tức rời khỏi hang động, liên lạc với đám Lý Thanh Lôi, bảo anh ta dẫn ba ngàn quân giáp vàng của Thần Cung đến đây. Anh biết sức mạnh của mình chưa đủ, nếu thật sự muốn đưa Diệp Băng Dung đi, không có ba ngàn quân giáp vàng thì sẽ rất khó khăn.

Thấy mọi việc đã ổn thỏa, lão Đàm đi về trước.

Không bao lâu sau, Lý Thanh Lôi đã dẫn tất cả thành viên cốt cán của hội võ thuật Tinh Hà đến, ba ngàn người mặc áo giáp vàng xuất hiện trêи núi tuyết mênh ʍôиɠ, ánh sáng trắng thấp thoáng, ánh sáng vàng chói lọi, tạo nên một cảm giác thê lương khác biệt.

Thấy những đệ tử này ai nấy đều trẻ măng, La Thuần chợt thấy do dự, anh suy nghĩ hồi lâu nói: “Lần này đi vào Cổ Cảnh vô cùng nguy hiểm, ai là con một thì bước ra khỏi hàng.”

Có một phần tư số người bước ra, La Thuần lại nói: “Còn những ai không muốn đi cũng có thể ở lại, cống hiến sức lực cho tổ quốc.”

Lần này thì không có ai bước ra, bọn họ thấy tiếc bộ giáp vàng trêи người mình, hơn nữa không muốn bỏ qua cơ hội mạo hiểm này.

La Thuần gật đầu nói: “Tốt, chúng ta xuất phát!”

Hơn hai ngàn người còn lại lần lượt đi vào hang động, ba anh em nhà họ Lôi đứng ở lối vào tường đá nói: “Lần này mở trận Truyền Tống, dùng sức mạnh của ba người chúng tôi thì chỉ có thể mở được một lần, đồng thời chỉ có thể duy trì được ba phút. Trong ba phút này, tất cả mọi người đều phải đi vào, nếu không những người còn lại chỉ có thể ở lại thôi.”

Nói rồi, ba anh em họ lập tức giơ tay ấn lên bức tường, vận chuyển chân khí. Bức tường đá vốn lạnh băng đột nhiên rung lên, lộ ra một lối vào đen như mực cao bằng một người.

“Mau!”

Lôi Thanh hét lên, Lý Thanh Lôi đi vào trước để dò đường, sau đó đám người có tu vi khá cao như Đồ Long cũng vào theo, tiếp đến hơn hai ngàn quân giáp vàng cũng lần lượt đi vào trận Truyền Tống. Thoáng cái, những người đi vào đã biến mất, không còn bất kỳ tin tức gì truyền ra nữa.

Rất nhanh ba phút đã trôi qua, nhưng vẫn có một nửa số người chưa vào được, hơn hai ngàn người thật sự là quá nhiều.

Ba anh em nhà họ Lôi sớm đã vã mồ hôi trêи trán, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.

“Để tôi giúp các anh!” Ngao Chấn bước lên chuẩn bị giúp sức, Lôi Thanh vội nói: “Đừng cử động, trận pháp Truyền Tống rất phức tạp, chỉ cần sơ suất một chút con đường sẽ đóng lại ngay, thậm chí sức mạnh bên trong sẽ cắn nuốt chúng tôi thành mảnh vụn, những người bên trong sẽ không ra ngoài được nữa.”

“Yên tâm, tôi đã từng nghiên cứu về trận Truyền Tống, chỉ cần bốn người chúng ta duy trì chân khí ở trạng thái cân bằng thì sẽ không có vấn đề gì cả.”

Ngao Chấn giơ tay chạm lên bức tường đá, chầm chậm phóng chân khí ra, không bao lâu sau đã hợp lại với ba anh em nhà họ Lôi, trận Truyền Tống đột nhiên rung lên mãnh liệt.