Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao

Chương 154: Linh mạch




Ngao Chấn bị mắng mà không cãi được, trong lòng nảy sinh tức giận, túm Đường Hi lại rồi khiêng trêи vai, vỗ một phát lên cái ʍôиɠ tròn trịa cong tớn của cô ta rồi mắng: “Con mẹ nhà cưng, lớn gan rồi phải không, hôm nay ông đây sẽ không để cưng đi. Lại còn dám bảo anh nói mà không biết suy nghĩ, bây giờ anh phải động phòng với cưng!”

“Anh buông tôi ra, cái đồ lưu manh thối tha!” Tu vi của Đường Hi hoàn toàn không so được với Ngao Chấn, gục ở trêи người cậu ta yếu ớt đánh vài cái. Thấy bên cạnh có rất nhiều người đều cười hì hì nhìn mình, cô ta càng thêm thẹn thùng, véo Ngao Chấn một phát thật đau rồi nói: “Anh chết chắc rồi!”

La Thuần cười ha ha nhìn hai người đi xa, bỗng nhiên Nhị lão Âm Dương vội vã chạy tới, sắc mặt đầy vui mừng nói: “Tần Lĩnh Thần Cung nhiều bảo bối lắm, phía sau núi còn có một cái linh mạch!”

“Linh mạch? Mau đi xem thử.”

La Thuần mừng rỡ như điên, một cái linh mạch kém nhất cũng có thể sản xuất ra mấy chục tấn linh thạch, thậm chí còn có thể tạo ra linh tinh, chẳng trách Tần Lĩnh Thần Cung có thể truyền thừa ngàn năm, thì ra là vì có một kho báu lớn thế này.

Linh mạch phía sau núi đã bị mở ra, La Thuần dùng cặp mắt nhìn xuyên thấu để nhìn thử, trái tim đập thình thịch. Cái linh mạch này cực kỳ lớn, mặc dù đã qua mấy ngàn năm, nhưng mới chỉ khai thác được một phần ba. Tính sơ qua hai phần ba còn dư lại, ít nhất phải được mấy ngàn tấn. Ở sâu trong linh mạch thậm chí còn có một mỏ linh tinh khổng lồ vẫn chưa bị khai thác. Đây thật sự là kho báu siêu siêu khổng lồ, dù ở Thiên Kình Cổ Tinh cũng chưa chắc có được cái mỏ lớn như thế này.

Giàu to rồi!

La Thuần cực kỳ kϊƈɦ động, hít sâu một hơi nói: “Đi gọi Ngao Chấn tới đây, bắt đầu phong tỏa nơi này, chuyện phía sau núi có linh mạch tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.”


“Tôi hiểu rồi!”

Nhị lão Âm Dương lập tức rời đi, không lâu sau liền gọi Ngao Chấn tới. Mặt mũi tên nhóc này đỏ bừng, hiển nhiên là có thu hoạch.

“Làm xong rồi?”

La Thuần bật cười nhìn cậu ta, Ngao Chấn cười khà khà đáp: “Đúng là chỉ phụ nữ mới hiểu phụ nữ. Cô nhóc bướng bỉnh này ngoài miệng nói không cần, nhưng trong lòng vẫn muốn ở lại, tôi cho một trận là ngoan ngoãn ngay! Qua một thời gian nữa, chắc chắn tôi sẽ thu phục được cô ấy!”

La Thuần chỉ vào linh mạch phía trước nói: “Tí nữa cậu phong tỏa nơi này lại, ngoài ra cũng hãy sửa chữa và thăng cấp đại trận bảo vệ cung điện và tám cái đại trận ở phía ngoài, cần nguyên liệu gì cứ nói, sau này nơi đây sẽ trở thành trụ sở chính của hội võ thuật Tinh Hà chúng ta.”

“Không thành vấn đề!”

Ngao Chấn lập tức tiến hành, đầu tiên là phong tỏa linh mạch, sau đó mua thêm rất nhiền thiết bị tiên tiến công nghệ cao, thay đổi đại trận đến mức nghiêng trời lệch đất. Bản thân cậu ta rất có tài về trận pháp, trận pháp cổ xưa kết hợp với khoa học kỹ thuật hiện đại, chín cái đại trận của Tần Lĩnh Thần Cung phải mạnh hơn trước gấp mấy lần, kể cả dùng vũ khí hạt nhân cũng nằm mơ với đánh vào được, trừ khi đối phương là cao thủ phá trận còn giỏi hơn cả Ngao Chấn.

Trong khoảng thời gian đó, La Thuần trực tiếp bế quan tu luyện, anh muốn xông phá đại cảnh Hóa Thần sớm nhất có thể, để đi tìm Diệp Băng Dung về.

Vả lại không biết khi nào người của Thiên Kình Cổ Tinh sẽ tìm tới, Tần Lĩnh Thần Cung đã mang đến cho anh cảm giác nguy cơ khổng lồ, anh không thể không đẩy nhanh quá trình tu luyện được.

Vài tháng sau, cả Tần Lĩnh Thần Cung hoàn toàn thay đổi. Sau khi được Ngao Chấn cải tạo, cảnh vật nơi đây trở nên rất ưu nhã, khắp nơi đều là sương mù dày đặc, trong chiếc hồ lớn dưới chân núi có một con thuồng luồng đen uốn lượn, trêи bầu trời tiên hạc bay múa, giống hệt như Tiên giới.

Còn đám người La Thuần dẫn một trăm đệ tử trụ cột tu luyện trong linh mạch ở sau núi, ngày nào La Thuần cũng đứng ra chỉ dẫn, năng lực của mọi người đều tăng mạnh. Nhị lão Âm Dương dẫn đầu đột phá tới cảnh giới Khí Luân trước, ngay sau đó Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài cũng đột phá tới cảnh giới Khí Luân.

Đồ Long tài năng hơn người, tu luyện đạo pháp Phong hệ, có thêm sự giúp đỡ của La Thuần đã Ngưng Đan thành công, trở thành cao thủ cảnh giới Ngưng Đan thứ hai của hội võ thuật Tinh Hà.

Mà trong số bốn đồ đệ, người tiến triển nhanh nhất lại là Lộ Tinh. Khả năng học tập Thôn Tinh Nhϊế͙p͙ Nguyệt Thánh Pháp của cô ta vượt xa người thường, thậm chí ngay cả La Thuần cũng phải mặc cảm. Cô ta tu hành chưa đầy một năm, đã đạt đến cảnh giới Khí Luân. Ngao Chấn bám sát phía sau, hai người Lý Thanh Lôi và Đường Hiệp cũng chăm chỉ nỗ lực, nửa năm sau đều tu đến cảnh giới Khí Luân.

Về phần một trăm đệ tử trụ cột quân giáp vàng, thì đều tu đến cảnh giới Ngưng Khí, tương đương với cường giả Không Cảnh. Sau khi mặc giáp vàng vào, hoàn toàn có thể đè cường giả Không Cảnh xuống đất mà đánh.


Một trăm đệ tử trụ cột này sẽ là lực lượng mũi nhọn của hội võ thuật Tinh Hà.

Về phần hơn hai ngàn quân giáp vàng còn lại, vì có linh khí thấm nhuần, rất nhiều người đều đã nhập môn. Mặc dù chỉ là cảnh giới Ngự Khí, nhưng mặc giáp vàng vào cũng đủ năng lực để đánh một trận với cường giả Không Cảnh.

Ba ngàn tên cường giả Không Cảnh, đủ để đạp bằng mọi thế lực trêи đời, hội võ thuật Tinh Hà hoàn toàn xứng đáng trở thành chúa tể mạnh nhất, nhưng người đời không biết ở sâu trong Tần Lĩnh, cất giấu một đội quân đáng sợ như thế này.

La Thuần khổ công tu luyện suốt nửa năm, đã đạt đến cảnh giới Ngưng Đan đỉnh cao, cách đại cảnh Hóa Thần chỉ còn một bước ngắn.

Có ký ức tu luyện của Hải Lão Thanh, anh nắm rõ quá trình tu hành như lòng bàn tay. Bây giờ anh có thể đột phá tới đại cảnh Hóa Thần bất cứ lúc nào, nhưng anh vẫn không quá gấp gáp. Nếu như không chuẩn bị đầy đủ, thì dù đột phá tới đại cảnh Hóa Thần, nền tảng cũng không vũng chắc như những người tu hành khác.

Thế nên rất nhiều đệ tử danh môn đều sẽ chuẩn bị kỹ càng trước khi đột phá, chẳng những cần đến lượng tài nguyên linh tinh rất lớn, còn cần phải có tiên dược giúp cường hóa Thức Hải. Đến lúc đó cố gắng đột phá Thức Hải đã được cường hóa, sẽ là một bước rất quan trọng cho quá trình tu hành sau này.

Cũng giống như cuộc thi đua thuyền giữa hai người, một người tùy tiện làm bè bằng cây trúc, người còn lại thì tạo ra cả cái du thuyền, có thể thấy rõ chênh lệch về tốc độ. La Thuần thì muốn tạo ra một cái du thuyền, trước hết anh phải chuẩn bị sẵn sàng từng bước nền tảng trước đã.

Chẳng qua tiên dược cực kỳ quý giá, ngay cả Thiên Kình Cổ Tinh cũng không có bao nhiêu, huống chi là cái hành tinh nhỏ thiếu thốn tài nguyên như Trái Đất.

Song lúc anh đang chuẩn bị một mình ra ngoài để thử vận may, thì bốn đồ đệ cứ nhất quyết đòi đi theo, khiến La Thuần phải khuyên tới khuyên lui. Bởi vì quan hệ giữa Ngao Chấn và Đường Hi trở nên thân mật, nên rất dễ khuyên nhủ. Đường Hiệp cũng rất nghe lời, chưa từng cãi lời sư phụ.

Lý Thanh Lôi và Lộ Tinh thì cứ muốn đi theo, nói rằng ra ngoài có thể giúp đỡ lẫn nhau. La Thuần hết cách, đành để hai người đi cùng. Bước qua mấy lớp đại trận, lần đầu tiên bọn họ đi ra khỏi Thần Cung sau nửa năm.

Cảnh sắc bên ngoài đã khác trước rất nhiều. Ngao Chấn cho người xây lên một cái cổng rất lớn ở lối vào, bên cạnh thì dựng một tấm bia đá lớn, trêи đó có viết năm chữ “Hội võ thuật Tinh Hà”. Có tám đệ tử mặc giáp vàng đứng canh cửa, phía trước là một con đường nhựa rộng rãi, hai bên đường có lưới thép ngăn cách, tránh không để thú hoang lao ra đường.

Nhìn thấy La Thuần đi ra, đệ tử giữ cửa lập tức chuẩn bị xe, chở ba người đi xuống núi.

Dọc đường đi, hai bên đường xuất hiện rất nhiều căn phòng nhỏ, trong mỗi căn phòng đều có hai đệ tử đứng gác, kéo dài hơn mười cây số. Phải nói phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt.

Sau khi ra khỏi núi sâu, phía trước dần xuất hiện thôn xóm, ở đó cũng bị chặn lại, ngăn cản người bình thường vào núi.

Đi qua trạm gác cuối cùng, mới xem như thật sự rời khỏi địa bàn của hội võ thuật Tinh Hà.