Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao

Chương 150: Phá trận




“Yên tâm, tôi sẽ tới đánh lạc hướng bọn họ.” Bây giờ Đồ Long tuyệt đối tự tin với tốc độ của mình. Anh ta chậm rãi đi tới, ngồi xổm người xuống giả vờ như đang xem xét vết thương của mấy đệ tử quân giáp vàng. Bỗng nhiêu phía sau núi có hơn mười người nhảy ra, tất cả đều nhắm đầu đạn về phía Đồ Long.

Rầm rầm rầm!

Hơn mười viên đạn phát nổ trêи người Đồ Long, tỏa ra khói trắng mờ ảo. Những người đó đang muốn hoan hô, thì nụ cười trêи mặt đột nhiên cứng đờ. Chỉ thấy bóng dáng Đồ Long dần dần biến mất, chỉ để lại một cái bóng mờ!

Những người đó chưa kịp phản ứng, đã có chín người bị phi đao của La Thuần cắt đứt cổ tay, còn những kẻ khác thì bị Đồ Long đánh ngất từ phía sau.

Những tên vẫn núp ở phía sau núi thấy kẻ địch quá mạnh, đều muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của Đồ Long thực sự quá nhanh, không tới hai giây, đã giải quyết hết tất cả những người còn lại.

La Thuần mỉm cười nói: “Xem ra cho cậu làm bộ đội tiên phong mới là lựa chọn chính xác nhất.”

Đồ Long nở nụ cười, biến mất tại chỗ, có vẻ anh ta đi làm lính trinh sát tiên phong thật.

La Thuần rất yên tâm với năng lực của anh ta. Anh cầm bộ đàm báo cho người phía sau tiếp tục tiến vào, sau đó anh đánh thức một kẻ địch bị đánh ngất, phát hiện đối phương lại là một cô gái xinh đẹp trẻ trung, La Thuần truyền chân khí vào huyệt đạo làm cô ta tỉnh lại, hỏi: “Cô là đệ tử của Tần Lĩnh Thần Cung hả?”

Nữ đệ tử lạnh lùng cười nói: “Phải, tôi là đệ tử tạp dịch ở tầng dưới chót nhất của Thần Cung, anh đánh bại chúng tôi, nhưng phía trước vẫn còn các sư huynh lợi hại hơn đang chờ các anh. Các anh không phải là đối thủ của Thần Cung, đi vào chỉ có một con đường chết.”

“Thế ư?”

La Thuần mỉm cười đáp: “Cũng tốt, tôi đây sẽ cho cô thấy, Thần Cung các cô tự xưng là vô địch thiên hạ, cuối cùng lại yếu ớt đến cỡ nào.”

Anh dẫn nữ đệ tử này đi tiếp, bám theo phía sau Đồ Long một khoảng xa, nếu như anh ta gặp nguy hiểm, anh có thể trở giúp bất cứ lúc nào.

Cũng không lâu sau, phía trước xuất hiện một con sông nhỏ. Sau khi đi xuyên qua con sông, trước mắt xuất hiện một vách núi sâu hơn trăm mét, Đồ Long đang đứng ở bên vách núi nhìn xung quanh, chỉ thấy một mảnh núi non rừng rậm, anh ta buồn bực nói: “Quái lạ, sao đến đây đã hết đường rồi? Là thủ thuật che mắt gì ư?”

Nữ đệ tử kia lạnh mặt bật cười, không nói gì.

La Thuần cũng không thèm để ý, ngồi dưới đất bảo: “Đợi một lúc đi, đợi Ngao Chấn tới đây, dù là đại trận gì cậu ta cũng có thể phá giải được.”

Nữ đệ tử kia không nhịn được bật cười ha ha nói: “Tần Lĩnh Thần Cung chúng tôi thành lập mấy ngàn năm, trận pháp cực kỳ lợi hại, cả trước cả sau có tổng cộng chín lớp cấm chế, các người đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Cái gì mà đại trận gì cũng phá giải được? Tưởng mình là đại sư phá trận chắc? Bốc phét mà không biết ngượng.”

Đồ Long buồn bực hỏi: “Hình như cô vẫn chưa rõ thân phận mình lúc này là gì nhỉ? Cô có biết bây giờ mình là tù binh không?”

Nữ đệ tử kia sợ hãi liếc nhìn Đồ Long, khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Cũng không lâu sau, đám người Lý Thanh Lôi lục tục chạy tới, Ngao Chấn đi tới bên vách núi, cười bảo: “Thú vị thật, Huyễn trận, nhưng cũng không là loại trận pháp khó mở.”

Mặc dù nữ đệ tử kia không dám nói lời nào, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười coi thường.

Đồ Long cười ha ha nói: “Tên tù binh xinh đẹp này nói, Tần Lĩnh Thần Cung bọn họ truyền thừa ngàn năm, có tổng cộng chín đại trận bảo vệ, ai cũng không mở được.”

Ngao Chấn thấy cô ta rất xinh đẹp, cười hì hì đáp: “Nếu không chúng ta đánh cuợc đi, chỉ cần tôi có thể phá đại trận của các cô, thì cô phải làm vợ tôi, được không nào?”

Nữ đệ tử kia ngạo nghễ đáp: “Dựa vào anh? Cô giáo đây nói cho anh biết, cho dù anh phá được tám cái đại trận đầu tiên, thì cũng không thể phá được cái đại trận phòng hộ cuối cùng. Nếu anh có thể phá vỡ được, đừng nói là bảo tôi làm vợ anh, bảo tôi ăn c*t tôi cũng đồng ý.”

“Úi chà, không ngờ cô lại dám chơi như thế cơ đấy! Được thôi, chúng ta cứ cá với nhau như thế đi, khà khà.” Ngao Chấn xoa đôi bàn tay, đứng bên vách núi nhìn một hồi lâu, nói: “Bất cứ trận pháp nào cũng phải có vật liệu để làm trận tuyến. Có thể ở bên trong, cũng có thể ở bên ngoài của đại trận. Muốn phá trận, thì phải tác động vào những vật liệu từ bên ngoài này. Chẳng qua những vật liệu này được che dấu rất tốt, rất khó phát hiện.”

Khi đang nói chuyện, cậu ta nhổ một cái cây mọc ở bên vách đá lên, để lộ nham thạch màu xanh ở bên trong, cậu ta cười ha ha nói: “Tại sao bên dưới lớp đá hoa cương lại có phiến đá xanh nhỉ? Chỉ là một cái trận tuyến râu ria, động vào nó không phá được trận, ngược lại sẽ khóa kín cả cái đại trận kia. Tác động từ bên ngoài cũng không phá ra được, trừ khi dùng phương pháp bạo lực.”

Đồ Long ra vẻ nhàm chán nói: “Xin cậu nắm chặt thời gian đi, nói mấy cái này chúng tôi cũng không hiểu.”

Ngao Chấn đột nhiên quay lại, đi tới phía trước một đống đá nói: “Còn dùng cả tiểu trận để bảo vệ, đây không phải là giấu đầu hở đuôi hả! Đại sư huynh, phá nó!”

Lý Thanh Lôi nghe tiếng đi tới, hét lên, tung quyền đánh nát một tảng đá, một trận hào quang lóe lên, những tảng đá khác cũng bị Lý Thanh Lôi đánh nát, để lộ bàn đá bát quái ở bên trong.

“Chính là nó rồi!”

Ngao Chấn chuyển động ở trêи bàn đá, mọi người thấy cậu ta xoay trái xoay phải rất nhiều vòng, cảnh sắc phía trước vách đá bỗng như bị phai màu, giữa hư không xuất hiện một cái cầu đá.

“Thành công!”

Ngao Chấn đắc ý liếc nhìn nữ đệ tử kia, bước lên cầu đá đầu tiên. Nữ đệ tử kia ra vẻ khinh thường nói: “Mới cái thứ nhất mà thôi!”

Những người khác đều đi theo, cái cầu đá này dài đằng đẵng như không thấy cuối, nhưng đi một lúc lâu, cảnh vật trước mắt chợt thay đổi, cầu nhỏ nước chảy, lại là một vườn hoa cực lớn.

Ngao Chấn gật đầu bảo: “Không tệ lắm, đây cũng là Huyễn trận, tác dụng tương tự như mê cung, chẳng qua trong Huyễn trận là Sát trận. Nếu tôi đoán không lầm, chỗ này tổng cộng ba mươi sáu người chia ra, chỉ cần bọn họ đồng thời phát động trận pháp, sẽ có thể dời núi lấp biển, vây nhốt chúng ta trong lồng. Chắc chắn cái lồng đấy là pháp khí luyện chế, rất khó phá vỡ, tôi nói đúng chứ?”

Sắc mặt nữ đệ tử kia hơi thay đổi, vừa muốn hét to, Ngao Chấn đã bịt miệng cô ta, cười tủm tỉm nói: “Cô dám kêu lên tôi sẽ hôn cô đấy! Chẳng qua cô kêu cũng không sao cả, bởi vì đại trận cần có thời gian để phát động, còn tôi chỉ cần có hai giây là đã phá được cái trận pháp này, cô tin không?”

“Hành động!” Nữ đệ tử vẫn hét ầm lên, chòi nghỉ chân ở xung quanh vườn hoa lập tức biến hóa, mấy bức tường đá vây quanh mọi người, Ngao Chấn uể oải nói: “Lộ sư muội, dùng chất giọng oanh vàng xuyên kim phá ngọc của muội đi!”

Lộ Tinh trừng mắt liếc nhìn cậu ta, thầm nghĩ rõ ràng chính mình là tiếng gào xuyên kim phá ngọc, chẳng qua tình thế nguy cấp, cô ta không có thời gian giải thích. Lộ Tinh hít sâu một cái, tích tắc sau liền há miệng thét lên, một luồng âm thanh bén nhọn chói tai vang vọng, tất cả mọi người không chịu được đều phải bịt tai lại, những vẫn cảm thấy đau màng nhĩ, đến mức ngay cả bàn tay như cũng rung lên theo.

Mấy bức tường đá kia đột nhiên ngừng lại, tất cả đều trở lại như bình thường.

Ngao Chấn lắc đầu thở dài bảo: “Chậc chậc, truyền thừa từ ngàn năm trước cơ đấy, vậy mà chút sơ hở như thế cũng không giải quyết, chỉ dùng âm thanh cũng điều khiển được, đúng là lạc hậu!”