Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao

Chương 133: Khoa học kĩ thuật kết hợp với tu hành




Toàn thân quả cầu kim loại màu trắng, bề ngoài bóng loáng, kϊƈɦ thước chỉ bằng quả óc chó, trông không có gì đặc biệt. La Thuần cầm lên nghiên cứu một lúc lâu, không phát hiện ra nút cơ quan nào. Lẽ ra sản phẩm khoa học kĩ thuật cao loại này phải có chốt mở mới đúng, nhưng nhấn một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.

Anh thử rót chân khí vào, đột nhiên cả quả cầu bắt đầu chuyển động, trải bằng ra theo bàn tay của La Thuần, nháy mắt bao phủ khắp bàn tay. Nơi lòng bàn tay có đốm sáng lớn bằng quả nhãn, giống hệt với bao tay của Iron Man.

Anh lại thử rót chân khí vào, cả bao tay ầm ầm chấn động. Bỗng nơi lòng bàn tay phun ra một tia laser năng lượng, đốt mặt đất thành một cái hố nhỏ hình tròn sâu hoắm.

Uy lực thật lớn!

La Thuần nhìn cái bao tay công nghệ cao này mà nghẹn họng trân trối. Điều khiến anh kinh ngạc không phải là uy lực của nó, mà là bao tay này lại dùng chân khí để khởi động, hơn nữa còn chuyển hóa chân khí bằng thiết bị bên trong, đạt hiệu quả phóng tia laser.

Đây tuyệt đối không phải là sản phẩm ở trái đất!

La Thuần thở dài, nghĩ thầm món đồ này cũng có thể xuất hiện trêи trái đất chứng tỏ có khách từ không gian từng đến đây, không chừng Diệp Băng Dung là bị mấy người đó bắt đi. Nếu đã đến hành tinh khác thì bí pháp Sưu Hồn không cảm nhận được vị trí chính xác cũng có thể hiểu được.

Anh cất quả cầu kim loại đi, trong lòng nghĩ chắc chắn là Hồ Thánh cũng cho rằng quả cầu bình thường này không có gì đặc biệt, nếu không, nghiên cứu một chút là có thể phát hiện ra điều kì diệu trong đó.

Đôi mắt xuyên thấu quét qua, phát hiện bên dưới giường đá có một cái hố nước nhỏ, bên trong hố nước mọc lên mấy đóa hoa tươi đẹp. Mười mấy loại sắc màu lung linh rực rỡ, chính là hoa Trường Xuân. Anh nâng giường đá lên, hái đóa hoa Trường Xuân ấy ra.


Đóa hoa xinh đẹp trêи mặt nước có rễ ở phía dưới, cầm trêи tay có thể cảm nhận được sức sống dồi dào của nó, chẳng trách nó được đồn là có thể khiến người ta kéo dài thanh xuân vĩnh hằng.

Sau khi cất hoa Trường Xuân đi, thấy nơi này không còn thứ gì có thể mang đi nữa, anh nhảy xuống nước quay về đường cũ, bơi trở lại bờ hồ Kanas, chạy đến huyện thành cùng với Tô Kỳ.

Trêи đường trở về, xe cảnh sát và xe quân đội vù vù chạy qua, tiến thẳng đến Kanas. Xem ra là đoàn phim lúc trước đã báo cảnh sát, dù sao đã xảy ra chuyện lớn như vậy, vừa có sét đánh vừa ăn thịt người, chính phủ không thể không xem trọng với mức độ cao.

Hai người đến được cửa sân bay Burqin, phía trước mặt biển người đông đúc, mười mấy vệ sĩ và nhân viên tháp tùng bảo vệ Hạ Ni vào sân bay. Những người xung quanh không ngừng chụp ảnh, thậm chí có một số người còn hét lớn chói tai chạy đến muốn bắt tay, nhưng đều bị người đại diện của cô là Lưu Lan ngăn lại.

Hạ Ni đi vội vàng, vào sân bay thì lập tức đến phòng chờ hạng thương gia chờ lên máy bay.

“Sư phụ!”

Lý Thanh Lôi đột nhiên xuất hiện từ trong đám đông, hào hứng nói: “Tôi và ba sư đệ đều đã đến rồi, chúng tôi biết ngay sư phụ có thể thắng, nên đã đặc biệt dẫn người đến giải quyết hậu quả, có cần phá hủy toàn bộ hang ổ của hội Hồ Thánh không?”

La Thuần gật đầu: “Đi làm đi, làm sạch sẽ chút, đừng thêm phiền phức cho cảnh sát địa phương.”

Lý Thanh Lôi cười khà khà: “Bây giờ chúng ta làm việc tiện hơn nhiều rồi, tôi đã liên lạc với tầng lớp lãnh đạo của Urumiqi, ông ta sẽ cố hết sức trợ giúp chúng ta quét sạch hang ổ của hội Hồ Thánh. Lúc đến đây, Ngao Chấn nói sư phụ nhất định sẽ thắng, nên đã đá rơi bảng hiệu hang ổ cũ của hội Hồ Thánh, thay thế bằng bảng hiệu của hội võ thuật Tinh Hà rồi.”

“Thằng nhóc này…” La Thuần có chút không nói nên lời, con người Ngao Chấn thông minh lại can đảm, khuyết điểm duy nhất chính là quá cao ngạo.

“Sư phụ đi bên này, chúng ta đến phòng chờ hạng thương gia chờ lên máy bay, tiễn sư phụ lên xong tôi sẽ đi giúp các sư đệ.”

Lý Thanh Lôi dẫn hai người đi đến phòng chờ hạng thương gia. Nơi này ít người, có sofa bàn trà, thoải mái hơn bên ngoài nhiều.

Hạ Ni ngồi ở không xa, cô đeo kính râm, lúc nhìn thấy La Thuần thì đứng dậy, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng La Thuần liếc nhìn cô xong lại không chú ý tới, tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngồi xuống. Chuyện anh làm đều khá bí mật, không muốn dính líu đến những người diễn viên nghệ sĩ này, sơ suất một cái là có thể bị lộ vài bí mật nào đó.

Lưu Lan kinh ngạc: “Lại là cậu ta? Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì mà đi theo chúng ta như vậy? Ni Ni, hay là chúng ta báo cảnh sát đi, chắc chắn bọn họ có vấn đề.” Cô ta và những nhân viên khác trong đoàn phim không nhìn thấy cảnh La Thuần lay chuyển thuồng luồng đen, cho nên cứ ngỡ La Thuần chỉ là người bình thường biết chút võ công, ba bốn lần xuất hiện nhất định là có mưu đồ.

Hạ Ni không nghe lọt lời cô ta nói, thấy La Thuần không chú ý đến mình thì trong lòng có chút không vui. Mấy năm nay, cô đi đến đâu cũng là nhân vật được hoan nghênh, người đàn ông nào nhìn thấy mình cũng có bộ dạng thèm nhỏ dãi, vậy mà người đàn ông này lại chẳng buồn liếc mình thêm một cái, cô tầm thường đến vậy sao?

“Rốt cuộc là cố ý giả bộ hay là coi thường mình?” Trong lòng cô nảy sinh ý nghĩ như vậy. Cô nhíu mày suy tư một lúc lâu, quyết định sang đó thăm dò.


Lưu Lan ngăn cô lại, nói: “Ối, Ni Ni, em định làm gì vậy? Đừng có đến gần bọn họ, những người đó rất nguy hiểm! Chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi!”

“Không sao, bọn họ không phải người xấu.”

“Trời ơi, không được đâu!” Lưu Lan thấy cô cố chấp đi qua đó mà sốt ruột, hết lời khuyên bảo: “Ni Ni, em chờ một chút, anh của chị sẽ qua đây ngay, anh ấy dẫn theo cao thủ đến bảo vệ em, đừng liều lĩnh như vậy.”

Trong lúc hai người họ đang nói chuyện, bên ngoài lại có một nhóm người đi vào, Lưu Lan mừng rỡ kêu lên: “Anh, rốt cuộc anh cũng đến rồi, mau khuyên nhủ Ni Ni đi.”

“Sao thế?” Người thanh niên đi đầu ăn mặc chỉnh tề vội vàng tiến đến, đưa tay vỗ lưng Hạ Ni, nói: “Không sao chứ Ni Ni? Anh nghe nói em bị dọa sợ nên lập tức chạy đến đây ngay, rốt cuộc là chuyện gì?”

Hạ Ni lặng lẽ dịch người ra, khẽ nhíu mày nói: “Lưu Vũ, chúng ta không thân đến vậy, không cần phiền đến anh, anh cứ đưa người của anh về đi.”

Lưu Vũ cười xòa: “Ni Ni, có phải em giận gì anh không? Đúng là anh đến muộn, nhưng trong nhà có chuyện cần phải xử lý, anh nhận lỗi với em được không?”

Hạ Ni cảm thấy buồn cười, vừa định giải thích thì Lưu Lan ở bên cạnh nói: “Anh không biết đấy thôi, lần này bọn em ra ngoài quay phim, có một kẻ biến thái cứ đi theo Ni Ni, em nghi ngờ có thể cậu ta có vấn đề. Chính là mấy người kia kìa, anh nhìn đi.”

Cô ta chỉ vào ba người La Thuần ở phía xa.

Lưu Vũ nhìn qua, Hạ Ni vội nói: “Chị Lan, chị đừng nói bừa, người ta không có liên quan gì đến chúng ta.”

Lưu Lan khuyên nhủ: “Ni Ni, chị biết em tốt bụng, nhưng mấy người kia nhất định phải làm rõ lai lịch mới được. Em đừng qua đó, để anh ấy đi xem thế nào là được, yên tâm đi, nhé.”

Lưu Vũ dẫn theo hai vệ sĩ ở phía sau đi qua, hai người này là cao thủ do anh ta mời về từ thế gia võ đạo với số tiền lớn, đặc biệt đi theo bên mình bảo vệ an toàn, mấy năm qua chưa từng xảy ra vấn đề.

“Nghe nói các người suốt ngày bám theo Ni Ni?” Lưu Vũ hỏi phủ đầu một câu, ý cảnh cáo trong mắt nồng đậm.

La Thuần cũng không buồn ngẩng đầu lên, mà thưởng thức ly trà trong tay.

Lý Thanh Lôi bực bội hỏi: “Ni Ni nào? Anh là ai?”

Tô Kỳ trợn mắt: “Một đám thần kinh, cứ nghi ngờ tôi và hội trưởng là fan cuồng đang bám theo bọn họ.”

Sắc mặt Lưu Vũ lập tức sa sầm.