“Chờ một chút!” Khi nhìn thấy trợ lý của Vu Cơ cầm kim gây mê sắp tới gần, Lê Tuyết Tương đột nhiên hét to.
“Chờ cái gì chứ? Đừng chờ đợi nữa, mau tiêm thuốc gây mê cho bọn họ đi.” Ngụy Thái Phượng cũng gào thét mà nói.
Advertisement
“Con trai của tôi là Hộ soái bảo vệ đó.” Vào lúc nguy cấp, Lê Tuyết Tương quyết định nói thân phận của con trai mình ra để lấy chuyện này dọa mấy người nhà họ Đỗ.
Bà ấy không muốn tiếp tục giấu diếm nữa. Dù sao, lúc này cũng là thời điểm sống chết, chỉ cần nói ra thân phận của con trai thì bà ấy mới có thể dọa đối phương.
Chỉ cần đối phương biết con trai bà ấy là Hộ soái bảo vệ của Long quốc, Lê Uy Long thì cho dù có cho bọn họ thêm một trăm lá gan thì bọn họ chắc chắn cũng không dám lấy mắt của mình nữa.
Nghe Lê Tuyết Tương nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, kể cả Lê Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc.
Advertisement
Không ai có thể nghĩ tới, Lê Tuyết Tương lại có một đứa con trai là Hộ soái bảo vệ.
Sau một lúc khá lâu, Ngụy Thái Phượng mới nhịn cười rồi trêu chọc hỏi: “Trong năm vị Hộ soái bảo vệ của Long quốc chúng ta, xin hỏi con trai của bà là vị Hộ soái bảo vệ nào đây?”
“Cho đến tận bây giờ, tôi cũng không hề muốn giấu diếm. Thực ra, tôi là mẹ của Hộ soái bảo vệ thứ nhất của Long quốc. Con trai của tôi chính là Hộ soái bảo vệ thứ nhất của Long quốc mà uy chấn nhất thiên hạ đương thời này, Lê Uy Long.” Lê Tuyết Tương tức giận nói. Chuyện đã đến nước này, bà ấy cũng chỉ có cách nói ra sự thật thì mới có thể bảo vệ được tính mạng của mình mà thôi.
Nghe Lê Tuyết Tương nói như vậy, Lê Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc lại cùng nhau sửng sốt.
Lê Tịnh Vi nằm mơ cũng không nghĩ tới, mẹ nuôi của mình, vậy là lại là mẹ hổ soái thứ nhất của Long quốc, Lê Uy Long.
Mà Triệu Vũ Ngọc cũng có quen biết Lê Uy Long. Hơn nữa, cô ấy cũng đã từng gặp Lê Uy Long. Nhưng cô ấy thực sự không nghĩ tới Lê Tuyết Tương lại là mẹ của Lê Uy Long.
Vừa rồi cô ấy còn gửi tin nhắn cầu cứu cho vợ của Lê Uy Long, Chu Nhược Mai. Cô ấy hy vọng cô có thể niệm tình trước đây anh trai của cô ấy đã từng cứu cô mà mời Lê Uy Long xuất binh đến cứu. Nhưng thật không nghĩ tới Lê Uy Long vậy mà lại là con trai của Lê Tuyết Tương.
Nếu Lê Uy Long biết mẹ mình gặp nguy hiểm ở chỗ này, anh nhất định sẽ xuất binh đến cứu.
Vấn đề bây giờ là, Lê Uy Long có thể không biết mẹ mình cũng đang ở đây. Bởi vì lúc ấy cô ấy cũng không biết Lê Tuyết Tương là mẹ của Lê Uy Long, cho nên cô ấy cũng không có nói với Chu Nhược Mai chuyện này.
“Ha ha.” Đỗ Lượng là người đầu tiên nhịn không được mà bật cười: “Ha ha, sao bà không nói con trai mình là Quốc vương của Long quốc luôn đi?”
“Nếu con trai của bà mà là Lê Uy Long, vậy thì con trai của tôi sẽ là Thái tử.” Đỗ Quang nói.
“Bà già điên như bà còn muốn hù dọa ai đây? Một người phụ nữ làm nông bán rau, cũng dám nói con trai của mình là Lê Uy Long. Bà đang muốn chọc chúng tôi cười đến chết sao?” Ngụy Thái Phượng nói.
Không ai tin rằng con trai của Lê Tuyết Tương là Lê Uy Long, tất cả bọn họ đều cho rằng bà ấy đang lừa gạt người khác.
Lê Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc nghe mọi người nói xong, cũng đều không thể tin được Lê Uy Long là con trai của Lê Tuyết Tương.
Các cô ấy đều cảm thấy, nhất định là Lê Tuyết Tương đang muốn hù dọa những người này cho nên mới bịa đặt mà nói lung tung bằng cách nói rằng Lê Uy Long chính là con trai của bà ấy.
“Mặc kệ các người có tin hay không, nhưng con trai của tôi thật sự là Lê Uy Long. Mà tôi chính là mẹ của Hộ soái bảo vệ. Nếu các người dám làm những chuyện kia với chúng tôi, một khi con trai của tôi biết được chuyện này, thằng bé nhất định sẽ tiêu diệt các người.” Lê Tuyết Tương cũng không cách nào để giải thích với mấy người của nhà họ Đỗ mà chỉ có thể đe dọa bọn họ như vậy.
“Con đàn bà chết tiệt này, sắp chết đến nơi rồi mà còn già mồm. Thế nhưng, Ngụy Thái Phượng tôi lại không phải là người dễ bị dọa đâu. Bố của tôi chính là Bộ trưởng Ngụy Nghiêm trong nhà nước mà tôi cũng chính là hàng thật giá thật, không thể giả được, tôi chính là con gái của Bộ trưởng.” Ngụy Thái Phượng nói.
“Bộ trưởng thì tính là cái gì? Làm sao có thể so sánh với Hộ soái bảo vệ thứ nhất của Long quốc chúng ta chứ?” Lê Tuyết Tương nói với vẻ mặt tự hào.
“Ôi, bà bán rau như bà diễn kịch của thật là đạt. Bà thực sự coi mình chính là mẹ của Hộ soái bảo vệ thứ nhất của Long quốc, Lê Uy Long hay sao?” Ngụy Thái Phượng nói.
“Gần đây. Lê hộ soái đã đến chiến đấu ở chiến trường Nam Bắc. hơn nữa, cậu ta còn đánh lùi được rất nhiều kẻ địch mạnh và lập được nhiều chiến công đáng nể. Ở Thành phố Quốc Hòa, cậu ta còn tiêu diện được chiến thần bất bại Arnold và chiến thần vô địch Taylor và khiến cho thanh danh của mình trở nên vang dội và uy chấn khắp thiên hạ này. Bà bán rau này nhất định là muốn mượn uy danh của Lê Uy Long để hù dọa chúng ta.” Đỗ Quang nói.
“Bà ta cho rằng mình họ Lê, cùng họ với Lê Uy Long thì chính là mẹ của Lê Uy Long. Có phải bà ta đã bị dọa đến mức ngốc rồi hay không?” Đỗ Lượng nói.
Không ai tin rằng một người phụ nữ bình thường như Lê Tuyết Tương, chỉ dựa vào trồng rau để sinh sống sẽ là mẹ của Lê Uy Long, Hộ soái bảo vệ của Long quốc.
Lê Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc nghe người nhà họ Đỗ nói như vậy thì cũng càng cảm thấy Lê Tuyết Tương không có khả năng là mẹ của Lê Uy Long.
Nếu như con trai của bà ấy thực sự là Lê Uy Long, sao bọn họ lại chưa từng nghe bà ấy nhắc tới chuyện này chứ?
Mà sao Lê Uy Long lại chưa từng tới đến tìm mẹ của mình chứ?
Lê Tuyết Tương nhìn thấy mọi người đều không tin, hơn nữa bọn họ còn lên tiếng châm chọc, mặt của bà ấy chợt đỏ bừng rồi lại trở nên trắng bệch. Lúc này, bà ấy cảm giác như mình thật sự đã trở thành một kẻ lừa đảo.
Bởi vì, bà ấy không có cách nào để chứng minh mình chính là mẹ của Lê Uy Long, chỉ nói bằng miệng thôi thì cũng không có bằng chứng!
“Đừng chần chừ nữa, mau tiêm cho bà đi, đừng để bà ta tiếp tục nói lung tung nữa.” Ngụy Thái Phượng nói với giọng điệu rất không kiên nhẫn.
Vu Cơ cùng hai vị trợ lý của ông ta cũng cảm thấy Lê Tuyết Tương không có khả năng là mẹ của Hộ soái bảo vệ. Hơn nữa, bà ấy và Lê Uy Long căn bản là đến một chút quan hệ cũng không có.
Nếu bà ấy thật sự có một đứa con trai là Hộ soái bảo vệ như Lê Uy Long, vậy thì tại sao bà ấy lại có thể rơi vào tình cảnh này được chứ?
Hai vị trợ lý lập tức lại cầm ống tiêm, đi về phía Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi.
“Đừng! Con trai tôi thật sự là Hộ soái bảo vệ, Lê Uy Long! Nếu mấy người dám động vào tôi, chắc chắn mấy người sẽ phải cảm thấy hối hận. Con trai Lê Uy Long của tôi thật sự sẽ tiêu diệt hết tất cả các người.” Lê Tuyết Tương quát to đến mức khàn giọng.
“Nhanh tiêm cho bà ta đi, để còn lấy mắt của bọn họ ra. Ngược lại, tôi cũng muốn xem, có phải Hộ soái bảo vệ thứ nhất của Long quốc Lê Uy Long, sẽ thật sự đến tiêu diệt chúng ta hay không?” Ngụy Thái Phượng cũng quát to.