Long Uy Chiến Thần

Chương 981: Không để cô đi dễ dàng




“Trên người cô ấy có súng, cẩn thận!” Một người lính tinh mắt đã nhận thấy Trương Minh Nguyệt có súng, anh ta vội vàng hét lên, rồi chĩa súng về phía Trương Minh Nguyệt trước.

Những người lính khác ngay lập tức chĩa súng về phía Trương Minh Nguyệt.

Bây giờ không ai biết liệu người phụ nữ trước mặt anh ta có thực sự là đội trưởng của tổ đặc công Shadow hay không, chỉ biết tuyệt đối không để cô ta đi vào một cách dễ dàng.

Nếu Trương Minh Nguyệt dám cả gan hành động nông nổi vào lúc này, bọn họ sẽ lập tức bắn chết cô ta.

Advertisement

“Tất cả mọi người đều bình tĩnh lại một chút, đừng làm ầm ĩ. Tôi là đội trưởng tổ đặc công Shadow, có súng trên người là chuyện bình thường.” Dù Trương Minh Nguyệt bị nhiều súng chĩa vào mặt, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh nói.

Những binh lính này và cô ta đều là người một nhà, đương nhiên cô ta sẽ không hành động hấp tấp.

Bên cạnh đó, hành động của những người lính làm nhiệm vụ canh gác này cho thấy họ đang làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm, không để lọt một kẻ khả nghi nào.

Đây là nhiệm vụ của họ, và Trương Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không trách cho họ, nên cô ta sẽ càng không động tay động chân với bọn họ.

Advertisement

“Cô dùng cái gì để chứng minh rằng mình là đội trưởng của tổ đặc công Shadow?” Tất nhiên, những người lính sẽ không dựa vào một câu nói của Trương Minh Nguyệt mà tin rằng cô là đội trưởng của tổ đặc công Shadow.

“Đây là giấy tờ chứng minh thân phận của tôi.” Trương Minh Nguyệt lấy giấy tờ tùy thân của mình ra và đưa cho người lính xem.

Những người lính thấy rằng giấy tờ của Trương Minh Nguyệt là thật, nhưng họ không dám tự làm chủ để Trương Minh Nguyệt tự tiện đi vào.

Giấy chứng nhận là thật, nhưng người thì chưa chắc là thật. Nếu Trương Minh Nguyệt thật đã xảy ra chuyện, và kẻ thù đã lấy được giấy tờ tùy thân của cô ta, mạo danh trà trộn vào đây, như vậy hậu quả rất khó lường.

Hơn nữa, chưa biết thật giả như thế nào, mà trên người của Trương Minh Nguyệt có một khẩu súng thì càng không thể để cô ta vào một cách dễ dàng.

Trong trường hợp cô ta thực sự là đặc vụ của kẻ thù mạo danh, để cô ta đi vào sau đó cô ta dùng súng gi3t chết quốc vương Long quốc hoặc Lê Uy Long chỉ với một phát bắn, vậy thì xong đời rồi.

“Đội trưởng Minh Nguyệt, vui lòng đợi một lát. Trước tiên hãy để chúng tôi chạy vào xin chỉ thị của Hộ soái Lê.” Một người lính nghĩ rằng tốt hơn hết là nên hỏi ý kiến của Lê Uy Long về vấn đề này.

“Vậy thì nhanh lên đi! Tình hình vô cùng khẩn cấp! Nếu lỡ xảy ra sai lầm gì, không ai trong các anh có thể gánh vác nổi trách nhiệm này!” Mặc dù Trương Minh Nguyệt hiểu rõ hành vi của những người lính này, nhưng cô ta không thể lịch sự với những người lính này như Chu Nhược Mai đã làm trước đây.

Những người lính cảm thấy người phụ nữ trước mặt họ thực sự có thể là Trương Minh Nguyệt, đội trưởng tổ đặc công Shadow, có lẽ có tình hình quân sự rất khẩn cấp phải báo cáo với Lê Uy Long, nên họ không dám lơ là.

Một người lính ngay lập tức chạy đến báo cho Lê Uy Long.

Nếu không phải vì quốc vương Long quốc cũng ở bên trong, và mức độ cảnh giác đã tăng lên mức cao nhất, họ sẽ trực tiếp để Trương Minh Nguyệt vào.

Nhưng bây giờ đang trong tình huống bảo vệ đặc biệt, bọn họ phải làm việc vô cùng cẩn thận, không thể để có kẽ hở.

“Báo cáo Hộ soái, Trương Minh Nguyệt, đội trưởng tổ đặc công Shadow, xin được gặp anh!” Người lính chạy đến chỗ Lê Uy Long và nói.

Lúc này Lê Uy Long và Chu Nhược Mai vẫn đang ở xa khuất người, họ định gọi điện cho cục công an thành phố Vĩnh Thụy và nhờ người của cục công an thành phố Vĩnh Thụy giải cứu Triệu Vũ Ngọc và Triệu Đình Vũ, cũng như những người hai mẹ con vô danh kia.

“Trương Minh Nguyệt, cô ấy tìm tôi có chuyện gì?” Lê Uy Long hỏi.

“Đội trưởng đội Minh Nguyệt nói rằng có tin tình báo khẩn cấp cần báo cáo cho anh.” Người lính nói.

“Vậy thì để cô ấy vào đi!” Lê Uy Long biết rằng Trương Minh Nguyệt sẽ không dễ dàng gì mà vội vã đến tìm anh như thế này, nhất định là phải có một tin tức rất khẩn cấp rất quan trọng cần báo cáo.

“Nhưng mà trên người Trương Minh Nguyệt có một khẩu súng. Mặc dù cô ấy đã xuất trình giấy tờ tùy thân nhưng chúng tôi không chắc cô ấy có phải là Trương Minh Nguyệt hay không. Có nên bắt cô ấy bỏ xuống lại trước khi cho cô ấy vào không?” Người lính hỏi.

“Không được, để cô ấy vào đi, vào ngay lập tức!” Dù Lê Uy Long ở rất xa Trương Minh Nguyệt đang ở bên ngoài nghĩa trang liệt sĩ, nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô.

Hơn nữa, với bản lĩnh của Trương Minh Nguyệt thì giấy tờ của cô ta sẽ không rơi vào tay kẻ thù một cách dễ dàng như vậy. Vì giấy chứng nhận đó là thật, thì đó chính là cô ta.

Tình báo của Trương Minh Nguyệt có thể liên quan đến sự an toàn của toàn bộ quân đội và binh lính, thậm chí là sự an toàn của quốc vương Long quốc, hơn hết sự an toàn của toàn bộ Long quốc.

Vì vậy, tất nhiên Lê Uy Long sẽ cho cô ta vào ngay lập tức. Đôi khi, tình báo chậm trễ một vài giây sẽ gây ra những tổn thất không thể bù đắp được.

“Vâng!” Người lính quay đầu chạy ra ngoài nghĩa trang liệt sĩ.

Người lính cũng đã đoán trước được rằng tình hình có thể rất khẩn cấp, nhanh chóng chạy đến Trương Minh Nguyệt, nói: “Đội trưởng Minh Nguyệt, Hộ soái Lê muốn cô vào đó ngay lập tức.”

Trương Minh Nguyệt không nói gì, lập tức chạy vào.

Còn chưa chạy đến trước mặt của Lê Uy Long, Trương Minh Nguyệt đã nóng lòng nói: “Báo cáo hộ soái bảo vệ, chúng tôi đã tìm được tung tích của mẹ ruột anh!”

Cô ấy phớt lờ sự hiện diện của Chu Nhược Mai và báo cáo ngay lập tức, bởi vì đây không phải là một mật báo về quân sự, mà là thông tin về mẹ của Lê Uy Long, nên Chu Nhược Mai có thể biết được.

Bên cạnh đó, với tư cách là phu nhân Hộ soái, con dâu của mẹ Hộ soái, Chu Nhược Mai cũng biết tin về người mẹ chồng còn sống của mình.

Khi Lê Uy Long nghe báo cáo của Trương Minh Nguyệt, anh đã vui mừng khôn xiết và không thể tin vào tai mình!

“Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa!” Lê Uy Long kích động nói.

“Báo cáo Hộ soái, chúng tôi đã tìm ra tung tích mẹ ruột anh Lê Tuyết Tương!” Trương Minh Nguyệt phải lặp lại lần nữa.

“Được rồi! Thật sự quá tốt, mẹ tôi bây giờ ở đâu?” Sau khi Lê Uy Long chắc chắn rằng mình đã nghe đúng, anh đã tràn ngập sự phấn khích.

Anh luôn cho rằng mẹ mình đã chết suốt mấy năm nay, mới biết được hai ngày trước bà ấy vẫn còn sống, bây giờ lại có tin tức của mẹ anh sớm như vậy, làm sao anh có thể không vui cho được?