Long Uy Chiến Thần

Chương 971: Cô không chú ý




Tuy nhiên, Chu Nhược Mai lúc này đang bận đưa bà nội đến bệnh viện nên không có thời gian nhìn vào điện thoại di động.

Mặc dù nghe thấy âm thanh của tin nhắn điện thoại di động, nhưng cô cũng không chú ý đến nó lắm.

Bởi vì ngày thường cũng không có ai gửi tin nhắn cho cô, với những chuyện quan trọng hầu như mọi người đều gọi điện thoại. Tin nhắn trong điện thoại hầu như chỉ toàn là tin nhắn rác mà thôi.

Sau khi đưa bà Chu lên xe, Chu Thiệu Huy nói với Chu Nhược Mai: “Nhược Mai, con hãy quay lại an ủi chú hai và thím của con đi, họ đang rất đau lòng, bố sẽ chăm sóc cho bà nội.”

“Được, vậy con sẽ quay lại an ủi chú hai và thím hai, giao bà nội cho bố.” Chu Nhược Mai Dương cũng hiểu rằng Chu Phi Dương bị hành hình, người đau lòng nhất là chú hai và thím hai, họ rất cần người ở bên an ủi.

Advertisement

Về phần bà nội, cô chỉ có thể giao cho bác sĩ, cô có đến đó cũng không có tác dụng gì.

Vì vậy, Chu Nhược Mai lại quay lại đó một lần nữa.

Chu Thế Huy và Kim Ngọc thấy con trai của mình bị hành hình thì khóc đến chết đi sống lại, Chu Lệ Ngọc mất đi đứa em trai cũng vô cùng đau khổ.

Chu Nhược Mai chạy đến bên Chu Thế Huy và Kim Ngọc không ngừng an ủi họ.

Advertisement

Lúc này, ở bên trong nghĩa trang liệt sĩ.

Khi binh lính của ba quân thấy Lê Uy Long xử tử ngay cả em rể của mình, thì tất cả đều vô cùng kính phục và nể nang Lê Uy Long.

Danh xưng Thuyết Huyết hộ soái không phải chỉ là hư danh!

Đối với những kẻ b án nước cầu vinh, trở thành Việt gian thì bất kể là ai, dù là em vợ của mình đi nữa, thì Lê Uy Long cũng sẽ không bao giờ dung thứ!

Những người dân thường đang đứng vây quanh bên ngoài nghĩa trang liệt sĩ để xem từ phía xa cũng nhìn thấy cảnh nhà họ Trần, nhà họ Phan và Chu Phi Dương bị hành quyết, khiến họ vô cùng bàng hoàng khiếp sợ.

Những người dân đang xem hành quyết Việt gian không ngờ rằng, Lê Uy Long lại hành quyết chính em vợ của mình, về sau còn có ai dám làm Việt gian nữa không?

Sau khi Lê Uy Long hành hình Chu Phi Dương xong thì trong lòng có chút dao động. Dù sao thì lúc Chu Lệ Ngọc bị quân địch đánh tơi tả, Chu Phi Dương đã vô cùng ăn năn hối cải.

Nhưng những tội lỗi mà anh ta đã gây ra trước đây không thể nào bù đắp được bằng sự ăn năn hối cải sau này.

Thời xưa, có Gia Cát Lượng vì phải chém Mã Tốc mà chảy nước mắt, bây giờ có Lê Uy Long vì kìm nén nỗi đau mà giết em vợ của mình!

Khi Ngụy Nghiêm nhìn thấy Lê Uy Long giết cậu em vợ của mình, trên mặt tràn đầy vui sướng.

Quốc vương Long quốc biết rằng Lê Uy Long chắc hẳn đang rất buồn, vì vậy anh ta bước đến và nói với Lê Uy Long: “Hộ soái Lê vì luật phát của nước nhà mà không thiên vị người thân của mình, không hổ là Thuyết Huyết hộ soái của Long quốc chúng ta.”

“Quốc vương Long quốc, cũng đã hành quyết Việt gian xong, chuẩn bị bắt đầu lễ tuyên thệ trước khi xuất quân thôi.” Lê Uy Long lập tức bình tĩnh trở lại, lãnh đạm nói.

Với tư cách là thống soái của hàng vạn quân lính, anh sẽ không bao giờ để bản thân dao động quá lâu chỉ vì đã hành hình một người em rể mang tội phản quốc.

Trên chiến trường mưa bom bão đạn, có rất nhiều chiến sĩ yêu nước hăng hái giết địch bảo vệ quốc gia để rồi phải hy sinh, anh cũng không buồn quá lâu, huống hồ chi chỉ là trừng phạt một cậu em vợ mang tội?

“Được rồi! Lễ tuyên thệ trước khi xuất quân, chuẩn bị bắt đầu!”  Quốc vương Long quốc nói.

“Trước tiên hãy đem thi thể của những Việt gian này ra khỏi nghĩa trang trước, đừng để những kẻ này làm ô uế nghĩa trang liệt sĩ. Sau khi kết thúc lễ tuyên thệ, thì sẽ đem những thi thể đó hỏa táng.” Lê Uy Long nói.

“Vâng!” Nhóm binh sĩ chịu trách nhiệm hành quyết đồng thanh hô.

“Đưa thi thể của Chu Phi Dương cho nhà họ Chu khâm liệm.” Lê Uy Long lại nói.

Nhà họ Trần và nhà họ Phan đều đã bị tiêu diệt, không ai thu thập xác chết, nhưng Chu Phi Dương vẫn còn người nhà, vì vậy anh muốn giao thi thể của Chu Phi Dương cho nhà Chu xử lý.

“Vâng!” Những người lính đồng thanh.

Sau đó, những người lính này mang xác của những kẻ phản bội vừa bị xử b ắn ra khỏi nghĩa trang Liệt sĩ.

Những người bên ngoài nghĩa trang liệt sĩ nhìn thấy thi thể nhà họ Trần và nhà họ Phan được đưa đi, đều bàn tán xôn xao.

“Nhìn xem, những tên b án nước cầu vinh đó cuối cùng cũng đã phải đền tội.”

“Đúng vậy! nhà họ Trần và nhà họ Phan đều là những nhân vật có tiếng tăm tại thành phố Quốc Hòa chúng ta. Vô cùng oai phong, không ngờ cuối cùng lạ có kết cục như thế này.”

“Long quốc của chúng ta từ trước đến nay đều vô cùng căm ghét những tên Việt gian như thế này, vậy mà bọn họ lại cả gan b án nước cầu vinh, thì phải chịu trừng phạt, bây giờ cả nhà đều bị giết sạch, thật sự khiến người khác hạ dạ.”

“Bọn chúng tôn sùng ngoại bang, đánh giá cao kẻ thù, coi thường sức mạnh của Long quốc của chúng ta. Nghĩ rằng nếu đầu quân cho kẻ thù thì có thể hưởng vinh hoa phú quý, không ngờ rằng đại quân của Long quốc chúng ta lại có một tướng tài giỏi như Lê Uy Long, chỉ huy quân lính nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ quân địch. Những tên Việt gian coi thường sức mạnh của Long quốc, đã phải nhận lấy quả báo cả gia tộc bị diệt vong.”

Chu Thế Huy, Kim Ngọc và Chu Lệ Ngọc, đang khóc lóc thảm thiết, nhìn thấy thi thể của Chu Phi Dương được mang ra và đặt trước mặt họ, thì càng đau khổ hơn.

“Phi Dương!”

“Phi Dương, con trai của mẹ!”

“Em trai!”

Chu Thế Huy, Kim Ngọc và Chu Lệ Ngọc vồ lấy thi thể của Chu Phi Dương, khóc như chết đi sống lại.

Người vừa rồi vẫn còn sống, trong phút chốc đã biến thành một cái xác thì làm sao mà không xót xa cho được.

Kim Ngọc trực tiếp nằm liệt xuống đất, khóc lớn bên cạnh thi thể của Chu Phi Dương.

Chu Nhược Mai lúc này cũng rất buồn, tâm trạng rất phức tạp, dù sao Chu Phi Dương cũng là em họ của cô, cho nên sao cô có thể không buồn chứ.

Từ nay về sau cô sẽ không còn em trai nữa, nhà họ Chu cũng không còn người để nối dõi tông đường.

Lúc này, chắc chắn Chu Nhược Mai sẽ không bao giờ lấy điện thoại di động ra xem, cho nên vừa rồi di động thông báo có tin nhắn, cô cũng không nhìn đến…

Sau khi những binh lính khiêng xác trở về nghĩa trang Liệt sĩ, Lê Uy Long rút Tiểu Lâu thần kiếm ra, chỉ kiếm lên trời và hét lên: “Lễ tuyên thệ, bắt đầu!”