“Bác sĩ Vu có bất kỳ đề xuất nào, thì cứ việc nói ra.” Ngụy Thái Phượng nói.
“Sau khi tôi làm phẫu thuật lấy nhẫn cầu của mấy người đó để hai người đưa đến bệnh viện, thì các bác sĩ trong bệnh viện cũng sẽ không làm phẫu thuật thay nhãn cầu ngay lập tức đâu.” Vu Cơ nói.
“Tại sao lại như vậy?” Ngụy Thái Phượng và Đỗ Quang đồng thời hỏi.
Advertisement
Vu Cơ nói: “Bởi vì đó là bệnh viện chính quy, đối với nhãn cầu không rõ nguồn gốc lai lịch, có thể bọn họ sẽ hỏi nguồn gốc, và sẽ không dám tự tiện làm loại phẫu thuật thế này.” Vu Cơ nói.
“Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?” Ngụy Thái Phượng hỏi.
“Đúng vậy! Mọi thứ đã sẵn sàng, đến mắt cũng đã chuẩn bị xong. Nếu không ai dám làm như lời của anh nói, chẳng phải chúng tôi sẽ thất bại trong gang tấc sao?”
Advertisement
“Hai người không phải lo lắng, thực ra, tôi có cách.” Vu Cơ nói.
“Cách gì, bác sĩ Vu, xin hãy nhanh chóng nói cho chúng tôi biết.” Đỗ Quang nói.
“Chính là đem con trai hai người ra khỏi bệnh viện và để tôi thực hiện phẫu thuật thay nhãn cầu cho anh ta.” Vu Cơ nói.
“Bác sĩ Vu, anh cũng biết làm phẫu thuật thay nhãn cầu sao?” Đỗ Quang ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên, tôi là bác sĩ chợ đen có tiếng. Tôi lấy nhãn cầu được thì cũng, thay nhãn cầu được. Tôi sẽ thực hiện hai ca phẫu thuật này một lần, và hiệu quả sẽ tốt hơn.” Vu Cơ nói.
“Nếu như vậy thì tốt quá. Tôi sẽ đến bệnh viện đưa con trai tôi đến đây ngay lập tức, để bác sĩ Vu phẫu thuật thay nhãn cầu cho nó.”
“Được rồi! Nhưng mà, phẫu thuật thay nhãn cầu phức tạp hơn và rất khó khăn, nên phải tính thêm một khoản phí phẫu thuật nữa.” Ông ta là một bác sĩ chợ đen, làm gì cũng chỉ vì tiền, nên tất nhiên ông ta sẽ không là phẫu thuật không công cho người khác.
Ông ta đề nghị nên để mình làm phẫu thuật thay nhãn cầu cho Đỗ Lượng, cũng chỉ để bản thân có thể kiếm thêm phí phẫu thuật.
“Tiền không phải là vấn đề, bác sĩ Vu tính bao nhiêu tiền cho ca phẫu thuật đó?” Đỗ Quang hỏi.
“Phẫu thuật lấy nhẫn cầu sẽ là 3 tỷ, phẫu thuật thay mắt tôi cũng không lấy thêm, thôi thì thu 3 tỷ luôn đi, tổng cộng là 6 tỷ.” Vu Cơ nói.
“Không thành vấn đề, chỉ cần ca phẫu thuật thành công, mắt của con trai tôi có thể khôi phục bình thường, 6 tỷ, chẳng là gì cả.” Đỗ Quang nói.
“Ông chủ Đỗ thực sự rất thẳng thắng, vậy thì mau đến bệnh viện đón cậu chủ qua đây đi!” Vu Cơ nói.
“Được rồi, việc này không nên chậm trễ, nhân lúc người vẫn chưa đưa đến đây, anh mau đến bệnh viện đưa con trai đến đây đi. Để cho khi Hách Diệp đưa người đến đây thì con trai của chúng ta cũng đã đến đây. Đến lúc đó bác sĩ Vu lấy nhãn cầu của bọn họ thì có thể thay cho con trai chúng ta ngay lập tức.” Ngụy Thái Phượng cũng nói.
“Được rồi, anh đi ngay!” Đỗ Quang nói xong bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài tòa nhà đang xây dựng dở dang, Đỗ Quang dẫn theo một nhóm người của mình lái xe đến bệnh viện.
Vì Triệu Đình Vũ bị thương nặng nên được chở đến tòa nhà đang xây dở bằng xe tải một mình, không ngồi cùng xe với Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy.
Máu không ngừng tuôn ra từ vết thương của anh ta, nhưng những người nhà họ Đỗ áp giải anh ta không quan tâm. Dù sao thì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ phải chết.
Triệu Đình Vũ biết rằng thời khắc nguy hiểm nhất đã đến, anh ta muốn gọi cho Chu Nhược Mai và nhờ cô giúp đỡ, muốn cầu cứu cô, để cô nhờ Lê Uy Long cử một số người đến cứu mình và em gái, cũng như Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy.
Nhưng mà, do anh ta đã bị trúng quá nhiều đạn, máu vẫn không ngừng chảy ra nên anh ta đã mất quá nhiều máu và kiệt sức, không còn sức để lấy điện thoại di động ra gọi.
Triệu Vũ Ngọc ngồi cùng xe với Hách Diệp, sau khi nghe Hách Diệp gọi Đỗ Quang, cô ấy cũng nhớ ra việc gọi cho Chu Nhược Mai và nhờ cô giúp đỡ.
Bây giờ là thời khắc sinh tử, nếu không gọi Chu Nhược Mai vào lúc này thì còn đợi đến bao giờ?
Nếu còn không gọi cho Chu Nhược Mai, sau này sẽ không có cơ hội gọi nữa!
Nhưng mà, nếu cô ấy ở trên xe gọi cho Chu Nhược Mai, nhất định sẽ bị người trong xe nghe thấy.
Thay vào đó, cô ấy quyết định gửi một tin nhắn!
Cô ấy, lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Chu Nhược Mai, nhờ cô nhờ Lê Uy Long cử binh lính đến cứu cô ấy!
Vì Lê Uy Long là một hộ soái bảo vệ, chỉ cần anh ra lệnh, sẽ có vô số người đến giải cứu!
Bây giờ, chỉ có Lê Uy Long là người duy nhất có thể cứu được họ!
Dù sao, anh trai của cô ấy đã từng cứu vợ của Lê Uy Long một mạng, nên Lê Uy Long sẽ niệm tình mà cử người đến đây giải cứu họ.
Vì vậy, Triệu Vũ Ngọc lợi dụng lúc những người đó không chú ý, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi một tin nhắn cho Chu Nhược Mai.