Triệu Đình Vũ cũng không muốn tốn quá nhiều sức để đánh bại toàn bộ côn đồ nhà họ Đỗ, chỉ cần khống chế được thủ lĩnh Thôi Bình, là đã có thể kết thúc trận chiến này.
“Phụt!”
Thôi Bình bị Triệu Đình Vũ giẫm vào ngực, như thể bị một tảng đá đập vào, phun ra một ngụm máu.
Vì Triệu Đình Vũ giẫm lên ngực anh ta, nên cơ thể Thôi Bình cuối cùng cũng không còn quay nữa.
Lúc này, Thôi Bình sắc mặt tái mét, bàn chân phải đã bị gãy, ống quần cũng bị rách, máu chảy đầm đìa, xương cũng bị lòi ra ngoài thật là khủng khiếp.
Advertisement
Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vy và Triệu Vũ Ngọc không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu kinh hoàng như vậy.
“Anh Bình!”
Mấy tên côn đồ nhìn thấy Thôi Bình thất bại thảm hại như vậy, cũng không còn dám tiến lên chiến đấu với Triệu Đình Vũ nữa, chỉ có thể đứng từ xa kêu lên một tiếng “anh Bình!” để bày tỏ sự lo lắng của mình.
Advertisement
“Trở về nói với ông chủ của các người, đừng đến đây chọc giận tôi nữa, nếu không ông ta sẽ phải hối hận!” Triệu Đình Vũ lạnh lùng nói.
“Được, được tôi nhất định sẽ nói, cậu có thể bỏ chân ra trước được không?” Lúc này Thôi Bình đã có chút không thở nổi.
Triệu Đình Vũ không muốn giết bất cứ ai, vì vậy anh ta đã buông bàn chân đặt trên ngực Thôi Bình ra.
Thôi Bình cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức, thở hổn hển.
“Anh Bình!”
Cả đám thuộc hạ lại bắt đầu đồng thanh hét lên, nhưng vẫn không dám tiến lên.
“Đừng đứng ngây người đó nữa, mau qua đây đưa đại ca của mấy người về đi, không được làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của chúng tôi nửa.” Triệu Đình Vũ không giết được bọn chúng, chỉ đành phải thả bọn chúng đi.
Đám côn đồ đưa mắt nhìn nhau, khi nhìn thấy Triệu Đình Vũ vẫn đứng bên cạnh Thôi Bình, chúng vẫn không dám đến gần.
Vừa rồi bọn chúng đã nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Triệu Đình Vũ, đã thành con chim sợ cành cong, sợ rằng nếu đến gần anh sẽ bị anh dùng một cước đá bay.
Triệu Đình Vũ cũng nhìn thấy sự sợ hãi của bọn chúng, đi về phía Lê Tuyết Tương, vừa đi vừa nói: “Cho các người thời gian ba phút để biến khỏi tầm mắt của tôi, nếu không thì kết cục cũng sẽ giống như anh ta!”
Những tên côn đồ nghe Triệu Đình Vũ nói vậy, thì bọn chúng lập tức chạy đến ôm lấy Thôi Bình, ba chân bốn cẳng đưa anh ta đi.
Những tên côn đồ bị thương cũng sợ hãi chạy lên xe.
Đám côn đồ khiêng Thôi Bình lên xe xong, liền nhanh chóng lái xe, hốt hoảng chạy đi.
Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy nhìn thấy những tên côn đồ kia bỏ chạy thì người vẫn ngây ra đứng ngây tại chỗ.
Mọi thứ vừa rồi giống như một giấc mơ!
“Dì Tuyết Tương, Tịnh Vỹ, bây giờ không sao rồi, về phòng ngủ thôi!” Triệu Đình Vũ nói.
Nghe những lời của Triệu Đình Vũ, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy như tỉnh lại sau một giấc mơ. Nhưng mà, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, bọn họ vẫn còn đôi chút sợ hãi.
“Anh, anh không sao chứ?” Triệu Vũ Ngọc quan tâm hỏi.
“Anh không sao, chỉ là đánh nhau với vài chục người, anh có thể bị sao được chứ?” Triệu Đình Vũ nói.
“Không sao là tốt rồi.” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Đình Vũ, dì cảm thấy chuyện này càng lúc càng lớn, không kết thúc được.” Lúc này, Lê Tuyết Tương vẫn sợ hãi nói.
“Dì Tương, nhà họ Đỗ có cái gì mà dì phải sợ hãi như vậy?” Triệu Đình Vũ nói.
“Nhà họ Đỗ có thế lực rất lớn ở thành phố Vĩnh Thụy, một tay che trời. Dù lần này cháu đã đánh bại được một đám côn đồ nhà họ Đỗ nhưng sau khi đám côn đồ này trở về nhất định sẽ nói cho nhà họ Đỗ biết thực lực của con, nhà họ Đỗ nhất định sẽ không từ bỏ ý định, họ nhất định sẽ phái thêm nhiều người đến đây hơn!” Lê Tuyết Tương nói.
“Dù họ có đến bao nhiêu người, cháu cũng không sợ.” Triệu Đình Vũ nói.
“Nhưng có điều con còn chưa biết, nhà họ Đỗ có súng! Bọn họ biết con mạnh như vậy, lần sau nhất định sẽ mang theo súng! Cho dù ngươi mạnh cỡ nào, làm sao có thể đấu súng?” Lê Tuyết Tương nói.
Triệu Đình Vũ cau mày khi Lê Tuyết Tương nói điều này.
Nếu đối phương thực sự có súng, thì anh ta thực sự không thể chống lại được!
Dù sao anh ta cũng chưa luyện đến mức bất khả xâm phạm, võ công cao cường đến đâu cũng sợ súng!
“Vậy theo ý của dì, thì chúng ta phải làm thế nào?” Triệu Đình Vũ không dám kiêu ngạo nữa, đành phải hỏi ý kiến của Lê Tuyết Tương.
“Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, cháu tốt hơn hết là nên thoát khỏi thành phố Vĩnh Thụy!” Lê Tuyết Tương nói.
“Dì Tuyết Tương, nếu bên kia thật sự có súng, cháu và em gái cháu có thể đi, nhưng sau khi chúng cháu đi rồi, họ nhất định sẽ không bỏ qua cho dì và Tịnh Vy, có chạy thì chúng ta cùng chạy.” Triệu Đình Vũ nói.
“Dì đi thì dễ, nhưng Tịnh Vy vẫn còn đang đi học!” Lê Tuyết Tương không muốn trì hoãn việc học của Lê Tịnh Vy.
“Dì Tuyết Tương, mạng sống quan trọng hơn! Sau khi dì và Tịnh Vy cùng chúng cháu đến thành phố Quốc Hòa, cháu sẽ nhờ người hỗ trợ, sắp xếp để Tịnh Vy tiếp tục đi học.” Triệu Đình Vũ nói.
Lê Tuyết Tương vẫn còn do dự.
Lúc này, Lê Tịnh Vy cũng nói: “Mẹ, mọi chuyện bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, trước hết chúng ta cứ rời thành phố Vĩnh Thụy để tránh mặt đã! Nếu chúng ta không thể ổn định ở thành phố Quốc Hòa, đợi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta sẽ quay lại.”
“Được rồi, chuyện này không kéo dài được nữa, mau chóng thu dọn hành lý đi ngay trong đêm, rời khỏi thành phố Vĩnh Thụy càng sớm càng tốt!” Lê Tuyết Tương cũng biết chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng quyết định đưa con gái và anh em Triệu Đình Vũ rời khỏi thành phố Vĩnh Thụy.