Triệu Vũ Ngọc nghe thấy giọng nói quen thuộc liền vội vàng nhìn lại và thấy chính là anh trai cô ấy, Triệu Đình Vũ đang bước ra khỏi nhà.
Triệu Vũ Ngọc, cô gái đang đơn phương độc mã, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi anh trai cô ấy bước ra.
Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy, cũng như đám côn đồ nhà họ Đỗ, cũng nhìn chằm chằm Triệu Đình Vũ.
Chỉ thấy Triệu Đình Vũ đang mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, tay không tất sắc, đằng đằng sát khí đang bước ra ngoài.
“Anh, sao bây giờ anh mới ra?” Triệu Vũ Ngọc hỏi với giọng trách móc.
Advertisement
“Anh canh gác đến tận nửa đêm, thực sự quá mệt mỏi nên ngủ hơn sâu. Ngại quá, làm cho mọi người phải sợ hãi rồi.” Triệu Đình Vũ nói.
Lúc nãy khi Triệu Đình Vũ đang ngủ say thì cảm thấy có luồng sát khí rất lớn đang tiến lại gần, nên đột nhiên anh ta bừng tỉnh dậy.
Sau đó, nghe thấy tiếng em gái nói chuyện với đám côn đồ, anh ta biết rằng kẻ thù đã đến.
Tình huống quá khẩn cấp, anh ta bật dậy khỏi giường rồi chạy ra khỏi phòng mà không kịp mặc áo khoác.
Advertisement
Lúc này, Triệu Đình Vũ đã đến bên cạnh Triệu Vũ Ngọc.
“Nếu anh đã ra đậy rồi thì những người này giao cho anh đấy.” Triệu Vũ Ngọc vừa nói vừa đưa con dao làm bếp cho Triệu Đình Vũ.
Triệu Đình Vũ liếc nhìn xung quanh, thấy đối phương chỉ có khoảng năm mươi người ở đây, liền nói: “Chẳng phải lúc nảy anh đã nói rồi sao, không cần dùng giao nổi trâu để giết gà, cất cái dao mổ trâu của em vào đi.”
Triệu Đình Vũ không muốn sử dụng dao làm bếp vì anh ta lo rằng dao làm bếp sẽ quá sắc và có thể giết người nếu anh ta không cẩn thận.
Đối thủ chỉ khoảng năm mươi người, anh ta cảm thấy rằng mình có thể đối phó với bọn họ bằng tay không.
Thôi Bình không khỏi co giật khóe miệng khi nghe Triệu Đình Vũ nói không cần dùng dao mổ trâu để giết gà.
Đêm nay ông chủ phái đến 50 người đến bắt những người này, anh ta cảm thấy ông chủ quá khoa trương dùng vòi rồng để đánh muỗi rồi! Không ngờ rằng thằng nhóc này còn nói là không cần dùng dao mổ trâu để giết gà, đúng là quá ngông cuồng rồi!
“Lên! Trước hết cứ đánh cho thằng nhóc đó tàn phế, rồi bắt hết bọn họ đem về!” Thôi Bình không muốn nhìn Triệu Đình Vũ khoác loát nữa nên lập tức hạ lên cho thuộc hạ xông lên.
Ông bà chủ và bác sĩ tư nhân vẫn đang ở trong tòa nhà đổ nát đang chờ bọn họ bắt người đem về phẫu thuật lấy nhãn cầu, không thể lãng phí quá nhiều thời gian, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Cả chục tên côn đồ lập tức cầm thanh sắt lao về phía Triệu Đình Vũ.
Người đàn ông lúc nảy gào thét kêu Triệu Vũ Ngọc dùng dao chém anh ta đi đang lao tới trước mặt đầu tiên Triệu Đình Vũ.
Triệu Đình Vũ liền trực tiếp đá vào bụng anh ta một cái.
“A.”
Người đàn ông mặc đồ áo vest đó đã không tránh kịp, nên đột ngột bay ngược ra sau.
Trong quá trình bị đá bay ngược về sau, miệng người đàn ông đó đã phun ra một ngụm máu đỏ tươi, vẽ lên không trung một vệt máu cầu vồng.
Nhìn thấy điều này, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy đã bị sốc, hóa ra Triệu Đình Vũ thực sự rất mạnh, không phải khoe khoang!
Những người lao lên phía sau đều không ngờ rằng Triệu Đình Vũ lại có thể đá văng người khác bằng một cú đá, bọn họ quá bất ngờ không kịp phòng bị, nên có nhiều người ở phía sau bị người đàn ông đang bay đó đụng ngã.
Những người không bị đánh gục đều bị sốc và bất giác dừng lại.
Thôi Bình nhìn thấy Triệu Đình Vũ lợi hại như vậy, anh ta cũng toát mồ hôi lạnh. Thì ra thằng nhóc con không biết trời cao đất giày này, là một người có thực lực, thỏa nào cậu ấm nhà họ Đỗ bị đánh thảm như vậy!
Tuy nhiên, dù Thôi Bình đã nhìn thấy sức mạnh của Triệu Đình Vũ nhưng anh ta vẫn không hề sợ hãi.
Bởi vì anh ta cũng là một người rất mạnh, anh ta cũng đã gặp qua không ít người lợi hại.
Thằng nhóc con này chẳng qua chỉ là dùng một cú đá bay người khác lên không thôi, cũng không có gì tài giỏi hết!
“Đứng lên nhanh, bắt hết mấy người đó lại!” Thôi Bình thấy những thuộc hạ của mình đều đang đứng đờ người tại chỗ thì giận dữ quát lên.
Những tên côn đồ chưa bị đánh nghe thấy mệnh lệnh của Thôi Bình thì bắt đầu vung mã tấu trong tay lên, lao về phía Triệu Đình Vũ.
Triệu Đình Vũ gầm lên và lao về phía họ.
“Bịch bịch bịch…”
“A a a…”
Triệu Đình Vũ đấm nhanh như chớp, không ngừng đấm đá vào ngực và mặt của mấy tên côn đồ, có một tên côn đồ giơ mã tấu lên đánh vào Triệu Đình Vũ nhưng chưa kịp trúng thì đã bị Triệu Đình Vũ dùng tay đỡ được.
Trong vòng chưa đầy một phút, Triệu Đình Vũ đã hạ gục cả chục tên côn đồ của nhà họ Đỗ.
Cả Lê Tuyết Tương và Lê Ngọc Khiết đều không ngờ Triệu Đình Vũ lại có sức mạnh như vậy, một địch mười nhưng lại có thể giành được chiến thắng dễ dàng, chẳng trách trước đây anh ta luôn tự tin và muốn ở lại để giải quyết chuyện này!
Triệu Vũ Ngọc biết rõ sức mạnh của anh trai mình, nên cô ấy không ngạc nhiên khi thấy Triệu Đình Vũ giành chiến thắng một cách dễ dàng, bởi vì cô điều này nằm trong dự liệu của cô ấy.
Ba mươi tên côn đồ khác có đang nhiệm vụ bao vây ngôi nhà, nhìn thấy Triệu Đình Vũ hạ gục hàng chục đồng bọn của mình trong tức khắc, bọn chúng vô cùng sửng sốt và ngạc nhiên.
Thôi Bình lúc này cũng không nhịn được lau mồ hôi lạnh, khi nhìn thấy đám thuộc hạ ngơ ngác đứng xung quanh, anh ta mới nhớ ra mình còn hơn 30 người chưa có động tĩnh gì.
Hơn ba mươi người này, không phải là kẻ vô dụng, thùng rỗng kêu to!
Anh ta đưa nhiều người đến đây như vậy, không phải là để bọn chúng ngạc nhiên há hốc mồm, xem náo nhiệt!
“Đừng có đứng thất thần ở đó nữa, xông hết lên cho tôi!” Thôi Bình tức giận hét lên.
Mặc dù đám côn đồ có chút sợ hãi trước sức mạnh của Triệu Đình Vũ, nhưng dưới lệnh của Thôi Bình thì bọn chúng không dám không tuân theo, lập tức xúm lại, vung mã tấu, lao về phía Triệu Đình Vũ từ mọi hướng.