Triệu Đình Vũ canh gác bên ngoài ngôi nhà đến nửa đêm, không thấy ai tìm đến thì liền trở lại phòng ngủ.
Một đêm bình an vô sự.
Ngày hôm sau, thành phố Quốc Hòa.
Lê Uy Long đã gọi điện hỏi Trương Minh Nguyệt tiến độ của việc tìm kiếm mẹ anh, nhưng Trương Minh Nguyệt vẫn không có tin tức gì.
Phía bên này, Phạm Cương cũng đang gấp rút xây dựng tượng đài liệt sĩ. Còn Lê Lương Quân cũng đang ngày đêm thu thập hài cốt của các liệt sĩ.
Ngày mai, một lễ truy điệu hoành tráng sẽ được tổ chức trước tượng đài!
Advertisement
Sau khi suy nghĩ rất lâu, quốc vương Long quốc cũng quyết định thông qua đề xuất của Lê Uy Long trước, sau lễ truy điệu ngày mai sẽ tổ chức một buổi lễ tuyên thệ để tiếp thêm sức mạnh cho quân đội và khiến kẻ thù khiếp sợ.
Hôm nay Lê Uy Long cũng không nhàn rỗi, trước tiên đi kiểm tra quá trình xây dựng tượng đài liệt sĩ, sau đó cùng Lý Lương Quân đi kiểm tra việc quy tập hài cốt liệt sĩ.
Sau đó, Lê Uy Long yêu cầu ba đội quân phải chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc lễ tuyên thệ vào ngày mai.
Lễ tuyên thệ ngày mai phải thật hoành tráng để cho quân thù phải khiếp sợ!
Advertisement
Trong buổi chiều, tượng đài liệt sĩ đã hoàn thành, sàn được hong khô đến ngày mai, chuẩn bị đưa vào sử dụng.
Đến đêm, hài cốt của các liệt sĩ đã được quy tập hết.
Tượng đài liệt sĩ được xây dựng trong một không gian thoáng mát ở phía bắc thành phố, hài cốt của các liệt sĩ được quy tập ở phía Nam thành phố.
Sáng mai, linh cữu của các liệt sĩ sẽ được vận chuyển từ phía nam ra tượng đài liệt sĩ ở miền bắc để an táng.
Từ nam đến bắc, trên toàn bộ thành phố Quốc Hòa.
Tin tức về buổi lễ tưởng niệm long trọng dành cho các chiến sĩ đã hy sinh trong kháng chiến vào ngày mai đã lan nhanh như cháy rừng, lan đến mọi ngóc ngách của thành phố Quốc Hòa, tất cả người dân thành phố Quốc Hòa đều đã biết.
Ngay cả người dân của toàn bộ Long Quốc cũng biết về điều này.
Lê Uy Long đã quét sạch toàn bộ kẻ thù xâm lược bằng máu và sắt ở thành phố Quốc Hòa, tất cả người dân ở thành phố Quốc Hòa, và thậm chí cả người dân của toàn bộ Long quốc đều biết rằng anh không chỉ là một trung tướng, mà còn là một Thiết Huyết Sư!
Tất cả những lời hoài nghi, chửi rủa đối với Lê Uy Long đã biến mất theo trận chiến ở thành phố Quốc Hòa.
Bây giờ những người dân phải rời khỏi thành phố Quốc Hòa vì chiến tranh đã lục tục trở về.
Và cũng vào lúc này, Lê Dung, Ngô Tường Ninh, Lâm Khánh Hoàn và những người khác đều đã trở lại.
Trong trận chiến đầu tiên tại Quốc Hòa, có quá nhiều binh lính bị thương, Lê Dung biết được rằng Lưu Đại Thông đang ở bệnh viện ngoài chiến trường làm việc nhiều ngày liên tiếp để cấp cứu những người bị thương trong trận chiến, nên không đến gặp anh ấy vì sợ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy.
Tuy nhiên, thành phố Quốc Hòa đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa chiến tranh, rất nhiều người dân không còn nhà để về.
Thành phố Quốc Hòa đang phải đối mặt với những vấn đề to lớn trong công cuộc tái thiết sau chiến tranh.
Lúc này, tại Thành phố Vĩnh Thụy, nhà của Đỗ Quang.
“Bà xã, bác sĩ tư mà chúng ta đã mời và hai trợ lý của ông ta đã đến thành phố Vĩnh Thụy.” Đỗ Quang nói với Ngụy Thái Phượng.
“Được rồi! Để bọn họ ổn định trước, hai giờ sáng chúng ta sẽ ra tay.” Ngụy Thái Phượng nói.
“Tại sao phải đợi đến hai giờ sáng?” Đỗ Quang hỏi.
“Bởi vì lúc hai giờ sáng, yên tĩnh, thì dễ dàng thực hiện hơn, giảm nguy cơ bị người khác phát hiện.” Ngụy Thái Phượng nói.
“Anh hiểu rồi, anh sẽ thông báo cho thuộc hạ chuẩn bị sẵn sàng hai giờ sáng sẽ bắt những người kẻ đó tới tòa nhà đang xây dở!” Đỗ Quang nói.
Lúc này, tại nhà của Lê Tuyết Tương.
“Thật kỳ lạ. Đúng ra mà nói, chúng ta đã đánh bị thương con trai của người giàu nhất thành phố Vĩnh Thụy và đắc tội với Đỗ Quang – người giàu nhất thành phố Vĩnh Thụy. Đáng lẽ ra họ nên sớm đến đây tính sổ với chúng ta mới phải, bây giờ một ngày đã trôi qua, sao vẫn không có chút động tĩnh nào?” Triệu Vũ Ngọc nói với vẻ kinh ngạc.
Lê Tuyết Tương nói: “Càng là sóng yên biển lặng, thì càng làm cho người khác bất an, đây có lẽ là thời điểm trước khi bão lớn ập đến.”
“Mẹ, mẹ không cần phải quá lắng quá, có thể họ không biết chúng ta làm, hoặc là tìm không thấy chúng ta.” Lê Tịnh Vy nói.
“Với thế lực của họ, muốn tìm thấy chúng ta thì không khó gì, mẹ vẫn cảm thấy sắp có chuyện lớn chẳng lành sắp xảy ra.” Lê Tuyết Tương nói.
“Dì Tuyết Tương, dì yên tâm đi, cháu sẽ bảo vệ tốt cho mọi người.” Triệu Đình Vũ nói.
“Đúng vậy, dì Tuyết Tương, anh trai của con có luyện võ, thực lực rất mạnh, có thể một mình đánh lại mấy chục người, dì cứ yên tâm đi ngủ đi!” Triệu Vũ Ngọc cũng an ủi.
“Một mình anh trai con có thể đánh được mấy chục người thật sao sao?”Lê Tuyết Tương ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy.” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Thế lực của Đỗ Quang rất mạnh, có rất nhiều tay sai, một tay che trời ở thành phố Vĩnh Thụy này, anh trai con đánh lại hàng chục người cũng không có ích gì! Một mình anh con sao có thể chống lại một gia tộc như thế chứ?” Lê Tuyết Tương nói.
“Dì Tuyết Tương, nếu bọn họ tìm đến đây, chúng ta cứ tùy thuộc vào hoàn cảnh mà hành động, bây giờ có lo lắng cũng không giúp được gì, dì cứ đi nghỉ ngơi sớm đi!” Triệu Đình Vũ nói.
“Hây…” Lê Tuyết Tương thở dài và nói: “Được rồi, dì hy vọng họ sẽ không tìm đến đây.”
Sau khi Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vy và Triệu Vũ Ngọc ngủ, Triệu Đình Vũ canh gác bên ngoài ngôi nhà như đêm qua.
Đêm nay, trăng lên cao.
Thấm thoát đã đến hai giờ sáng.
Đỗ Quang, Ngụy Thái Phượng, bác sĩ chợ đen đến từ bên ngoài thành phố, và hai trợ lý đã đến một tòa nhà chưa hoàn thiện ở phía tây thành phố, và chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật.
Tất cả tay sai nhà họ Đỗ đều canh giữ bên ngoài tòa nhà đang xây dựng dở dang.
Có đến năm trăm tên côn đồ, một số lượng cực kỳ lớn
Vào lúc này, hơn năm mươi tên côn đồ của nhà họ Đỗ đang lái xe hướng về phía nhà của Lê Tuyết Tương…