Sau khi bôi thuốc lên vết thương cho Lê Tuyết Tương xong, Lê Tịnh Vy bước ra khỏi nhà và nói với Triệu Đình Vũ: “Anh Vũ, đêm khuya rồi, anh về phòng nghỉ ngơi một chút đi!”
“Anh không buồn ngủ, các em và mẹ đi ngủ trước đi!” Triệu Đình Vũ có một linh cảm không lành rằng Đỗ Lượng, con trai của người giàu nhất thành phố Vĩnh Thụy, đồng thời cũng là cháu ngoại của bộ trưởng, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến đây, anh phải luôn luôn cảnh giác.
Advertisement
“Anh Vũ, anh đang lo rằng họ sẽ đến đây trả thù sao?” Lê Tịnh Vy hỏi.
“Ùm, anh hơi lo lắng một chút.” Triệu Đình Vũ nói thật.
Advertisement
“Nếu lo như vậy, không bằng anh hãy rời thành phố Vĩnh Thụy sớm một chút!” Lê Tịnh Vy nói.
“Không, anh muốn ở lại đây để bảo vệ mọi người. Cho đến khi chuyện này được giải quyết xong, anh mới có thể yên tâm rời đi được.”
“Người là do anh đánh, nếu họ đến trả thù cũng sẽ đến để tìm anh, chắc hẳn họ sẽ không gây khó dễ cho em và mẹ đâu.” Lê Tịnh Vy nói.
“Tịnh Vỹ, suy nghĩ của em quá ngây thơ rồi, nếu không tìm được anh, họ sẽ lấy em và mẹ ra để xả giận, thậm chí còn dùng tính mạng của em để ép anh xuất hiện. Thủ đoạn của mấy người giàu có độc ác này anh đã gặp nhiều lần rồi. Chuyện này không đơn giản như những gì em nghĩ đâu.” Triệu Đình Vũ nói.
“Đều tại em không tốt, làm liên lụy đến anh.” Lê Tịnh Vy nói.
“Không, chuyện này em không làm sai hết, em hoàn toàn vô tội. Đây hoàn toàn là lỗi của tên thiếu gia độc ác kia. Là do chính anh ta say rượu lái xe đụng vào em, còn bắt nạt người khác. Nếu không phải do anh ta quá coi thường người khác, anh cũng sẽ không đánh anh ta thành ra bộ dạng thảm hại như vậy.” Triệu Đình Vũ nói.
“Haiz, chúng ta là những người nghèo, nên luôn bị người khác coi thường, bắt nạt như vậy, hy vọng chuyện này có thể sớm qua đi.” Lê Tịnh Vy nói.
“Chuyện này sớm muộn gì cũng qua thôi. Em đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học. Có anh trai ở đây bảo vệ em, em yên tâm đi.” Triệu Đình Vũ nói.
“Dạ, vậy thì anh cũng nên đi ngủ sớm một chút.” Lê Tịnh Vy nói.
“Anh chỉ ngồi đây một lúc nữa, sau đó sẽ đi ngủ ngay, các em đi ngủ trước đi!” Triệu Đình Vũ nói.
“Vâng.” Lê Tịnh Vy đáp và bước vào phòng.
Triệu Vũ Ngọc biết rằng anh trai cô ấy sẽ đứng canh bên ngoài nên cũng đi vào.
Triệu Đình Vũ đứng ở bên ngoài đến nửa đêm, cũng không có động tĩnh gì, liền vào nhà ngủ.
Lúc này, trong phòng bệnh của Đỗ Lượng.
“Bà xã, anh đã liên hệ với một bác sĩ chợ đen rất chuyên nghiệp.” Đỗ Quang nói với Ngụy Thái Phượng.
“Tốt rồi! Khi nào thì ông ta đến?” Ngụy Thái Phượng hỏi.
“Ông ta sống ở vùng ngoài, ngày mai sẽ xuất phát đến đây, nên tối mai mới tới được.” Đỗ Quang nói.
“Được rồi, vậy thì tối mai chúng ta sẽ ra tay, bắt hết những người kia đến đây, để cho bọn chúng sống thêm một ngày nữa.” Ngụy Thái Phượng nói.
“Được, nhưng chúng ta nên thực hiện ca phẫu thuật ở đâu để an toàn hơn?” Đỗ Quang hỏi.
“Địa điểm tiến hành là tòa nhà chưa hoàn thành ở phía tây thành phố, nơi đó hoang vắng, khó tiếp cận, người khác sẽ không phát hiện được. Sau khi lấy nhãn cầu của bọn chúng sẽ giết hết, sau đó chọn đại một nơi gần đó để phi tan, rất tiện lợi và gọn gàng.” Ngụy Thái Phượng nói.
“Tốt, quyết định như vậy đi, đến lúc đó anh sẽ tăng thêm người canh gác xung quanh, đề phòng có chuyện bất trắc.” Đỗ Quang nói.
“Ùm, nhất định phải sắp xếp thêm càng nhiều người càng tốt, không để bất kỳ ai tiếp cận. Dù sao đây cùng là không tốt đẹp gì, nếu truyền ra ngoài, cho dù ba em có thể cân bằng được, cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt.” Ngụy Thái Phượng nói.
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ hết sức cẩn thận, không để lộ sơ hở nào, bà xã cứ yên tâm.” Đỗ Quang nói.