Long Uy Chiến Thần

Chương 946: Qua cơn nguy kịch




“Anh biết điều đó, nhưng anh muốn gặp mẹ sớm một chút, nên anh đã tạo chút áp lực cho họ, nếu không họ sẽ lười biếng.” Lê Uy Long nói.

“Anh là Hộ soái bảo vệ, sao bọn họ có thể dám không hoàn thành mệnh lệnh của anh? Anh không nhất thiết lúc nào cũng gọi điện cho Trương Minh Nguyệt, như vậy sẽ tạo áp lực quá lớn với cô ta.” Chu Nhược Mai nói.

Advertisement

“Được rồi, vậy thì anh sẽ cố gắng hết sức nhẫn nại, hạn chế gọi điện thoại cho cô ta.” Lê Uy Long nói.

Thành phố Vĩnh Thụy.

Advertisement

Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng vẫn đang canh gác ở bệnh viện, đợi Đỗ Lượng tỉnh lại.

Chín giờ tối, cuối cùng Đỗ Lượng cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, hơn nữa cũng đã qua cơn nguy kịch.

Sau đó Đỗ Lượng được chuyển đến một gian phòng bệnh cao cấp.

Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng cũng đã có thể vào phòng bệnh thăm con trai của mình.

“Bố, mẹ, mắt trái của con đã bị đánh vỡ, không thể nhìn được nữa, bác sĩ nói con đã bị chột một mắt, con không muốn sống nữa.” Đỗ Lượng vừa khóc vừa nói.

“Con trai, con phải mạnh mẽ lên, con không được nghĩ đến chuyện vứt bỏ bản thân được, mẹ nhất định sẽ tìm người chữa lành mắt cho con.” Ngụy Thái Phượng an ủi nói.

“Những mà, bác sĩ đã nói rằng mắt của con không thể nào chữa được nữa, mẹ còn có cách nào khác sao?” Đỗ Lượng nói.

“Bác sĩ cũng nói rằng nếu có thể đổi mắt, con có thể nhìn lại được.” Ngụy Thái Phượng nói.

“Đổi nhãn cầu sao? Sao mẹ có thể nói ra dễ dàng như vậy, làm gì có nhãn cầu để con đổi chứ?” Đỗ Lượng nói.

“Con không cần phải lo lắng về điều này. Mẹ sẽ nghĩ cách tìm nhãn cầu thích hợp để thay cho con.” Ngụy Thái Phượng không muốn con trai mình biết rằng bà ta muốn lấy mắt của người khác để thay cho cậu ta.

“Mẹ, mẹ đừng gạt con nữa. Trên đời này làm gì có người nào còn sống mà muốn hiến nhãn cầu chứ, chỉ có thể là người chết thôi, con không muốn dùng nhãn cầu của người chết!” Đỗ Lượng nói.

“Con trai, bố và mẹ của con sẽ không để con phải dùng nhãn cầu của người chết đâu, bố mẹ sẽ tìm nhãn cầu của người sống cho con!” Đỗ Quang cũng an ủi nói.

“Bố, mẹ, tạm thời không nói đến chuyện mắt nữa, con bị người khác đánh đến thảm hại như vậy, bố mẹ nhất định phải làm chủ cho con!” Đỗ Lượng nói.

“Con trai con yên tâm đi, bố mẹ nhất định sẽ báo thù cho con, bố đã cho người đi điều tra tung tích của những tên đó.” Đỗ Quang nói.

“Bố, để tìm tung tích của những kẻ đó thật ra rất dễ dàng, dọc trên đường đi đều có camera an ninh, để cho tất cả các bộ phận liên quan điều tra xem những kẻ đó rốt cuộc đã chạy đến đâu.” Đỗ Lượng nói.

“Chuyện này bố biết rồi, bố đã sắp xếp người đến điều tra xem xét, chắc chắn sẽ sớm có kết quả.” Đỗ Quang nói.

“Hơn nữa, con gái của người phụ nữ đó đang mặc đồng phục học sinh cấp ba, nên rất dễ tra ra danh tính của cô ấy.” Đỗ Lượng lại nói.

“Con không cần quan tâm đến những chuyện này nữa, bố mẹ sẽ điều tra, con chỉ cần thành thật kể cho bố mẹ tất cả mọi việc đã diễn ra, tại sao bọn người không có đầu óc đó lại đánh con thảm như vậy?” Đỗ Quang có chút không tin những gì Da Dương và Tôn Tử nói vì vậy ông ta muốn nghe chính miệng đứa con trai mình nói.

Đỗ Lượng cũng không giấu giếm gì, kể chi tiết: “Tối nay, con, Da Dương và Tôn Tử uống chút rượu tại trang trại Yên Cầm. Trên đường về, do trời mưa lớn, tầm nhìn bị hạn chế nên tụi con không cẩn thận va chạm với một chiếc xe ba gác. Đèn xe Porsche của con bị đập nát và phần thân cũng bị trầy xước, nên con đã yêu cầu hai mẹ con kia bồi thường cho con một tỷ. Nếu họ không trả, con sẽ cho Da Dương và Tôn Tử dạy cho họ một bài học.”

“Thì ra là do con lái xe sau khi uống rượu!” Đỗ Quang nói.

“Lái xe sau khi uống rượu chỉ là chuyện nhỏ. Nếu không phải do bọn họ lúc nảy đã đi ngang qua con, cùng sẽ không xảy ra chuyện con tông vào xe ba gác của họ. Có trách thì trách họ sớm không đến, muộn không đến, lại có tình xuất hiện tại đoạn đường đó đúng thời điểm đó.” Đỗ Lượng nói.

“Ùm, con nói đúng. Những kẻ hèn mọn này luôn đi những chiếc xe rách nát để cản trở chúng ta lái xe, thực sự khiến cho người khác bực bội.”

“Đúng vậy! Chiếc Porsche mới mua của con đã bị xe ba bánh của bọn họ phá nát, họ còn không có tiền để đền cho con, nên con cho Da Dương và Tôn Tử đánh họ để giải tỏa cơn tức giận, như vậy là có quá đáng không?” Đỗ Lượng nói.

“Tuyệt đối không có gì quá đáng. Loại người nghèo như vậy, lại dám tông vào xe của chúng ta mà không đền tiền, thì nên cho chúng một bài học nhớ đời.”