“Long Chủ, tôi nghĩ rằng chúng ta nên ở lại khách sạn Thiên Long.”
Lê Uy Long đáp lại.
“Sao anh lại cho là như thế?”
Long Chủ thắc mắc hỏi.
“Bởi vì tôi đã tăng cường đội ngũ bảo vệ nhiều hơn lần trước, trong vòng bán kính một km từ khách sạn Thiên Long đều phái người của chúng ta luân phiên canh gác cẩn mật, tôi còn vừa phái thêm mấy đội binh mã tới đây để tăng cường canh gác.”
Advertisement
Lê Uy Long ung dung nói ra kế hoạch đã được sắp xếp từ trước vô cùng chặt chẽ.
“Được rồi, như Lê hộ soái đã nói, tôi sẽ tiếp tục ở lại khách sạn Thiên Long.”
Long Chủ nói.
“Long Chủ, tuyệt đối không thể!”
Advertisement
Ngụy Nghiêm nghe thấy Long chủ tiếp tục ở lại khách sạn Thiên Long liền vội vàng ngăn cản.
“Tại sao lại không thể?”
Long Chủ hỏi lại ông ta.
“Chúng ta đang ở ngoài sáng, kẻ thù ở trong bóng tối. Cho dù chúng ta có tăng cường cảnh giác bao nhiêu, lỡ như có con cá suôn sẻ lọt vào lưới thì biết xoay chuyển tình hình sao đây?”
“Ông cũng đừng lo lắng quá nhiều. Dưới sự canh gác nghiêm ngặt của chúng ta, không kẻ thù nào có thể dễ dàng lẻn vào được.”
Lê Uy Long nhanh chóng phản bác lại lời nói của Ngụy Nghiêm.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu kẻ thù sử dụng tên lửa tầm xa hoặc trực tiếp sử dụng máy bay để thực hiện các cuộc tấn công liều chết vào khách sạn Thiên Long thì sao?”
“Ngài Ngụy đây đã đánh giá thấp khả năng phòng không của chúng ta rồi sao. Nếu tên lửa của đối phương có thể bay qua dễ dàng như vậy, chúng ta đã sớm chết từ lâu rồi, làm gì có thời gian đứng ở đây tranh cãi nữa.”
“Lê Uy Long, Long chủ là người đứng đầu của một quốc gia, cậu nhất định không thể xem thường sự an nguy của ngài ấy!”
“Long Chủ, nếu như ngài còn cảm thấy không an tâm, ngài có thể chuyển đến biệt thự Tinh Nguyệt của tôi ở tạm vài ngày.”
Lê Uy Long nói với Long chủ.
Long chủ còn chưa kịp lên tiếng, Ngụy Nghiêm liền lập tức nói xen vào.
“Long Chủ, đừng đến biệt thự Tinh Nguyệt của Lê Uy Long!”
“Ý của ông là sao?”
Long Chủ sốt ruột hỏi, cái này không được, cái kia không được, thật sự là làm phiền anh ta hết lần này đến lần khác.
“Là người đứng đầu của một đất nước, nếu ngài đến biệt thự riêng của anh ta, nhỡ đâu anh ta nổi ý đồ xấu làm nguy hại đến tính mạng của ngài thì làm sao, người của chúng ta cũng không thể kịp thời ứng phó.”
Ngụy Nghiêm ngăn cản nói.
Lê Uy Long nghe Ngụy Nghiêm nói những lời này sắc mặt lập tức trở nên tức giận.
“Ngụy Nghiêm, một kẻ gian manh như ông lúc nào cũng nghĩ kế bôi nhọ nhân phẩm của tôi! Tôi đối với Long chủ trung thành và tận tâm như thế nào chẳng lẽ mọi người còn không biết sao, sao tôi có thể có ý đồ mưu hại đến tính mạng của ngài ấy chứ?”
“Lê Uy Long, vừa rồi kẻ thù đã tấn công Long chủ. Bây giờ kẻ nội gián vẫn chưa được phát hiện ra, không ai có thể hoàn toàn tin tưởng được, tôi cũng chỉ vì sự an toàn của Long chủ mà suy xét thôi.”
Ngụy Nghiêm ngụy biện nói tiếp.
Nhìn thấy Ngụy Nghiêm và Lê Uy Long cãi nhau, vẻ mặt Long chủ khó chịu quát to một tiếng bảo hai người dừng lại.
“Đủ rồi, hai người đừng làm ầm ĩ thêm nữa!”
Sau đó, Long chủ nói với Lê Uy Long.
“Lê hộ soái, cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi thấy vẫn không nên quấy rầy sự bình yên và riêng tư của nhà anh thì có vẻ tốt hơn. Không phải tôi có ý nghĩ sợ anh sẽ phản bội rồi gây bất lợi cho tôi nhưng dù gì tôi nghĩ khách sạn Thiên Long cũng là một nơi rất an toàn, và tôi tin rằng người của anh phái đến có thể đảm bảo tốt an toàn cho tôi.”
Khi Ngụy Nghiêm nghe Long Chủ nói những lời này liền không dám mở miệng nhiều lời nữa.
“Cảm ơn sự tin tưởng của Long Chủ. Tôi sẽ phái thêm người tới đây quyết bảo vệ sự an nguy của Long chủ một cách chặt chẽ và chu đáo.”
Lê Uy Long nói.
Sau đó, Lê Uy Long ngay lập tức thông báo cho Phạm Cương yêu cầu anh ta điều động binh lính của sư đoàn dũng sĩ đến khách sạn Thiên Long để bảo vệ Long Chủ.
Ngay khi Phạm Cương nhận được lệnh, lập tức huy động năm nghìn binh lính và ngựa, bao gồm cả xe tăng và xe bọc thép đều tiến tới nơi này.
Xung quanh khách sạn Thiên Long, lực lượng binh lính và cảnh vệ vô cùng đông đảo đạt đến mức chưa từng có.
Vì căn phòng nơi Long chủ ở đã bị đạn bắn loạn xạ làm hư hỏng nhiều nơi, không thể ở đến được nữa nên anh ta chỉ có thể đổi sang một căn phòng khác.
Sau khi Lê Uy Long thu xếp mọi thứ xong xuôi, anh xin phép Long Chủ cho mình đi về trước và nhanh chóng trở về biệt thự Tinh Nguyệt.
Trương Minh Nguyệt lúc này cũng không rảnh rỗi, bắt đầu gửi lệnh cho các đặc vụ ẩn nấp trong bóng tối ở các thành phố lớn để đi tìm tung tích của mẹ ruột Lê Uy Long là bà Lê Tuyết Tương và mẹ ruột của Chu Nhược Mai là bà Giang Mộng Vận.
Tin tức về sự thất bại trong việc ám sát Long chủ rất nhanh đã sớm đến tai quốc vương của nước Liệp Ưng và quốc vương của nước Cự Hùng.
Khi hai người họ biết được rằng cuộc ám sát Long chủ của Long quốc đã thất bại và gây cho họ tổn thất không ít các lực lượng binh lính, tất cả đều choáng váng, tức giận không nói nên lời.
Ngay cả tin tức về việc Long Chủ tổ chức một cuộc họp tối mật và có ý định gửi quân đi chinh phạt các nước khác cũng đã được lan truyền đến nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng, Sư quốc, nước Lang quốc và nước Dẫn Dao.