“Hộ Soái, bây giờ không sao rồi, xin anh thả tôi ra trước.” Hà Ngọc Vinh thấy mọi người trơ mắt nhìn, Lê Uy Long vẫn luôn choàng eo của cô ấy, khiến cô ấy cũng ngại luôn.
Lê Uy Long nghe Hà Ngọc Vinh nói như vậy, đột nhiên như vừa thoát khỏi giấc mộng, vội vàng buông tay khỏi eo của Hà Ngọc Vinh.
“Uy lực của viên đạn lúc nãy quá lớn rồi, tôi không khống chế được, khiến cô bị thương, thật tình xin lỗi.” Lê Uy Long có chút ngại ngùng nói.
Advertisement
“Không sao, tôi chỉ là bị kiếm chạm trúng, không có gì to tát.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Không sao thì tốt, sau này đừng hỡ ra là giúp tôi đỡ đạn nữa.”Lê Uy Long nói.
Advertisement
“Anh là Hộ Soái bảo vệ của Long quốc, tính mạnh anh liên quan đến an nguy của Long quốc, không thể có bất cứ mệnh hệ gì được, tôi đương nhiên không thể thoái thác mà giúp anh đỡ đạn rồi.” Hà Ngọc Vinh theo lý mà nói.
Cảm xúc trong lòng Lê Uy Long lẫn lộn, Hà Ngọc Vinh đã nhiều lần không màng đến tính mạng, dùng thân thể của mình đỡ đạn, chẳng lẽ thật sự chỉ bởi bản thân anh là Hộ Soái bảo vệ sao?
“Hộ Soái, ở đây quá nguy hiểm, anh nhanh chóng vào khách sạn Thiên Long, đi tìm quốc vương đi!” Hà Ngọc Vinh nói.
“Được, tôi đi gặp quốc vương trước, mọi người tiếp tục ở đây phòng bị, mọi người đều phải cản thận, chú ý an toàn.” Lê Uy Long không phải sợ chết, mà là anh thật sự muốn gặp quốc vương trước.
“Vâng!” Hà Ngọc Vinh nói.
Lê Uy Long dưới sự bảo vệ của mấy chục chiến sĩ sư đoàn dũng sĩ, đã vào được khách sạn Thiên Long.
Lúc này, khách ở trong khách sạn Thiên Long, đã sớm hỗn loạn, khắp nơi cũng đều là người kinh hoảng tháo chạy.
Lê Uy Long không để ý những người khách nàu, trực tiếp đi thang máy, lên thẳng tầng hai mươi sáu.
Lên đến tầng hai mươi sáu, Lê Uy Long thấy quốc vương Long quốc được hộ vệ bảo vệ ở giữa hành lang, thần sắc các vị quan chức đều hoảng loạn, anh liền đi nhanh hơn, đi qua bên đó.
Các vị quan chức và hộ vệ thấy Lê Uy Long đến, đều lần lượt mở ra một con đường.
“Quốc vương, tôi cứu hộ chậm trễ, khiến quốc vương sợ hãi rồi, xin quốc vương xử tội.” Lê Uy Long đến trước mặt quốc vương Long quốc nói.
“Hộ Soái Lê, tôi không sao, chuyện này, tôi đã trải qua nhiều rồi, đã sớm thấy quen, anh đừng tự trách nữa.” Quốc vương Long quốc rất độ lượng nói.
Lúc này, Ngụy Nghiêm kỳ lạ nói: “Hộ Soái Lê, hành tung của quốc vương là tuyệt mật, vả lại là do cậu sắp xếp quốc vương ở khách sạn Thiên Long, địch làm sao có thể biết được quốc vương ở khách sạn Thiên Long chứ?”
“Đặc vụ của địch ở khắp mọi nơi, bọn họ nhận được tin quốc vương ở trong khách sạn Thiên Long, cũng không lạ gì.” Lê Uy Long nói.
“Quốc Hòa nằm trong phạm vi cai quản của cậu, vả lại cậu đã sớm sắp xếp đủ người ở xung quanh khách sạn Thiên Long phòng bị, làm sao có thể dễ dàng để địch đột nhập vào tòa nhà đối diện, tập kích quốc vương chứ?” Ngụy Nghiêm lại nói.
“Những thứ này, tôi nhất thời cũng không thể giải thích, nhưng mà, tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ!” Lê Uy Long nói.
“Được rồi, hiện tại nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ, hai người các người khoan hãy nói đến vấn đề này trước.” Quốc vương Long quốc biết Ngụy Nghiêm trước giời luôn có hiềm khích với Lê Uy Long, không muốn hai người bọn họ tranh luận vào thời điểm này.
Ngụy Nghiêm nghe được những lời này của quốc vương Long quốc, liền không dám nhiều lời.
“Quốc vương, ngài ở đây đợi chút, tôi xuống dưới trước, tiêu diệt tất cả bọn địch, đợi gải trừ hết nguy hiểm, mới đến xin ngài xử tội!” Lê Uy Long nói.
“Hộ Soái Lê, anh thân là Hộ Soái bảo vệ của Long quốc, những chuyện tiêu diệt đặc vụ của địch nhỏ nhặt này, anh không cần thiết phải đích thân ra trận, ở đây cùng tôi đi, để những thuộc hạ đi làm là được.” Quốc vương Long quốc lo lắng cho an nguy của Lê Uy Long, cho nên muốn giữ anh bên cạnh.
“Quốc vương không cần lo lắng cho tôi, có trường hợp lớn nào mà tôi chưa thấy qua đâu, chẳng lễ lại sợ những đặc vụ này của địch sao? Tôi xin chào trước, đợi tôi xử lý hết những đặc vụ này của địch mới lên với ngài sau!” Lê Uy Long nói.
“Được thôi, nếu Hộ Soái Lê khăng khăng muốn đích thân ra trận, vậy cứ đi đi. Nhưng mà, nhất định phải chú ý an toàn, tôi đợi anh quay lại!” Quốc vương Long quốc nói.
“Vâng, xin quốc vương yên tâm, tôi đi cái rồi về!” Lê Uy Long nói xong thì quay người rời đi.
Khi Lê Uy Long xuống đến lầu một, lúc đi ra khách sạn Thiên Long, Hà Ngọc Vinh lại chạy lên đây, không hiểu mà hỏi: “Hộ Soái, sao anh nhanh vậy đã xuống lại rồi?”