Lê Uy Long vô cùng tò mò bố nuôi Dương Văn Đoàn rốt cuộc đã viết cái gì lưu lại trong phong thư này.
Dù sao phong thư này viết rõ là gửi cho chính mình, anh liền gấp gáp không chờ nổi xé rách phong thư, lấy ra tờ giấy.
Advertisement
Sau đó nhìn đến từng câu từng chữ, chỉ thấy trên đó viết:
“Uy Long, khi con nhìn thấy phong thư này, bố muốn nói cho con một tin tức tốt. Thật ra mẹ ruột của con Lê Tuyết Tương vẫn chưa chết, bà ấy vẫn còn sống trên đời!”
Advertisement
Lê Uy Long vừa nhìn đến câu mở đầu câu đầu tiên, biết được bố nuôi nói mẹ của mình vẫn chưa chết, lập tức kích động đến tột đỉnh!
Anh nằm mơ chưa từng nghĩ đến, mẹ của mình thế nhưng chưa chết!
Chuyện này rốt cuộc là chuyện như thế nào đây?
Mồ của mẹ mình cũng đều đã lập, làm sao lại chưa chết?
Lê Uy Long mang theo đầy bụng nghi vấn, lại tiếp tục nhìn xuống.
“Mẹ con năm đó vì không muốn liên lụy con, hơn nữa vì để khích lệ con nỗ lực vươn lên, sau này vượt qua nhà họ Long, cho nên đã giả chết. Bà ấy để bố nói với con, bà đã qua đời vì mang bệnh, hơn nữa còn lập mồ cho bà, để cho con tin bà ấy đã thật sự chết rồi.”
Xem xong những lời này, Lê Uy Long như bừng tỉnh nhận ra.
Năm đó, là thời điểm anh đang học cấp ba đang ở trong trường học. Một lần nghỉ về nhà, nhìn không thấy mẹ ở nhà, bố nuôi khuyên bảo anh, nói mẹ anh đã đột nhiên phát bệnh cấp tính qua đời.
Lời của Dương Văn Đoàn lúc ấy là như thế này, vì không muốn ảnh hưởng đến chuyện anh học tập, mẹ anh trước khi chết không cho ông nói chuyện này với anh.
Hiện giờ nhìn thấy phong thư này, anh rốt cuộc mới biết, vốn dĩ là mẹ anh và Dương Văn Đoàn hợp lại lừa anh!
Lúc ấy khi biết được tin dữ mẹ bị bệnh chết, anh đã thương tâm muốn chết rất lâu, đồng thời càng thù hận sâu sắc hơn đối với nhà họ Long.
Sau đó anh lại biến đau thương thành động lực, càng thêm nỗ lực vươn lên, thề muốn trở nên nổi bật để sau này tìm nhà họ Long báo thù cho mẹ!
Lê Uy Long lại tiếp tục nhìn xem xuống.
“Mẹ con đã một mình đi đến một nơi xa lạ không người nào biết, bố cũng không biết bà ấy đã đi nơi nào. Bà ấy nói, chờ đến khi con công thành danh toại lại đi tìm bà. Là mẹ con muốn bố kết hợp với bà ấy lừa gạt con, con ngàn lần không nên trách bố nha.”
Phong thư này viết đến đây liền kết thúc, cũng không phải là rất dài, nhưng lượng tin tức cũng rất nhiều.
Lê Uy Long biết được mẹ mình vẫn chưa chết, đã kích động đến đôi tay đều đang phát run!
Nếu không phải nhìn ra đây là bút tích mà Dương Văn Đoàn tự tay viết, anh cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.
Nếu là tin mà Dương Văn Đoàn tự tay viết, những lời bên trong khẳng định là sự thật, mẹ mình vẫn còn sống trên đời!
“Vốn dĩ mẹ mình không chết, mẹ mình vẫn còn sống trên đời, thật sự là quá tốt rồi!” Lê Uy Long đã kích động đến múc lớn tiếng rống lên, hơn nữa còn chảy ra nước mắt vui sướng.
Đây là một lời nói dối đầy thiện ý, anh đương nhiên sẽ không trách Dương Văn Đoàn, cũng sẽ không trách mẹ mình.
Năm đó mẹ mình đúng thật là bệnh tật ốm yếu, chính mình vẫn luôn ở bên chăm sóc bà ấy.
Bà lựa chọn giả chết, lặng yên rời đi, là vì không muốn liên lụy tới mình, để cho mình có thể không còn vướng bận, mới có thể tòng quân, sau này mới có thể ở trên chiến trường không còn nỗi lo, lập được chiến công hiển hách, sáng lập ra một thần thoại trong quân đội. Trong thời gian mấy năm ngắn ngủn, liền đã trở thành hộ soái hộ quốc đứng đầu của Long quốc!
Tất cả những điều này đều là bởi vì mẹ anh tạo cho anh động lực!