“Ồ? Hộ soái Lê, tại sao lại nói như vậy?” Trần Kiên có chút kinh ngạc và hỏi, không ngờ Lê Uy Long lại cho rằng quốc vương Long Quốc không hề hiếu chiến.
“Long chủ có chiến lược của Long chủ, điểm xuất phát không giống nhau. Ngài ấy là từ đại cục của Long Quốc chúng ta mà suy nghĩ, bây giờ xuất binh chinh chiến năm quốc gia, nếu mà giành được thắng lợi, sẽ biến Long Quốc trở thành một trong những bá chủ của thế giới, hiện thực của sự nghiệp lớn, hy sinh binh sĩ hiện tại của chúng ta, vì tương lai của Long Quốc chúng ta.”
Advertisement
“Có công mài sắt có ngày nên kinh, mấy năm gần đây Long Chủ luôn ẩn nhẫn, sẵn sàng ra trận, đều là vì đợi một ngày có thể san bằng những đất nước địch này, khiến cho Long Quốc mãi mãi bình yên. Quốc vương Long Quốc đợi một ngày thật sự là đợi có chút lâu, bây giờ cơ hội cuối cùng cũng xuất hiện, ngài ấy tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.”
“Chả có vị vua nào không mong rằng có thể làm nên sự nghiệp lớn, ghi vào sử sách, lưu truyền về sau sao? Vì vậy, quốc vương Long Quốc không phải là hiếu chiến, mà là muốn Long Quốc trở nên càng to mạnh, không ai dám đến xâm phạm, tạo ra phúc đức cho con cháu đời sau, khiến cho dân của Long Quốc ta được hưởng thụ thái bình, chí hướng của quốc vương Long Quốc, không phải một người bình thường có thể hiểu được.”
Advertisement
Lê Uy Long phân tích ra ý đồ xuất quân thật sự của quốc vương Long Quốc.
Trần Kiên và Vũ Hải nghe xong sự phân tích của Lê Uy Long, đều rất kinh ngạc. Bọn họ đều không ngờ rằng, Lê Uy Long có thể hiểu quốc vương Long Quốc như vậy, phân tích được thấu đáo như thế!
“Hộ soái Lê, nếu như anh đã biết ý đồ muốn trở thành bá chủ của quốc vương Long Quốc, tại sao lại còn muốn phản đối xuất binh?” Trần Kiên rất tò mò và hỏi.
“Vì tôi suy nghĩ cho sự sống chết an nguy của các chiến sĩ bây giờ, cục diện không to như quốc vương, cũng không suy nghĩ xa xôi như quốc vương. Giữa tôi và Long chủ, không có ai đúng ai sai, chỉ là quan điểm không giống nhau mà thôi, phương hướng chiến lược cũng có chút xung đột mà thôi.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng mà, anh ngăn cản Long chủ ra quân, tôi thật sự lo rằng trong lúc tức giận, Long chủ sẽ cách chức của anh.” Trần Kiên nói.
“Đúng vậy, nếu không tốt nữa, Long chủ sẽ giống như ba năm trước, để cho anh về hưu. Hộ soái Lê, anh không thể dẫm đạp lên vết xe đổ được!” Vũ Hải cũng nói.
“Quốc vương Long Quốc là một quốc vương anh minh, không vì chuyện lần này mà cách chức tôi đâu, mọi người cứ yên tâm.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng mà bên cạnh Long chủ cũng có mấy người chống đối anh, nếu mà bọn họ đổ thêm dầu vào lửa, nói xấu anh, thì có phiền phức to rồi.” Vũ Hải cũng nói.
“Long chủ là một vị vua tốt trăm năm mới gặp một lần, sẽ không dễ dàng nghe lời xằng bậy đâu. Nếu dễ dàng nghe lời bậy bạ như vậy, sao có thể được gọi là vị vua sáng suốt được? Mọi không cần thiết lo lắng cho tôi.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái Lê, anh là hộ soái bảo vệ số một của Long Quốc, Long chủ lại là quốc vương của một nước, một người thì đòi ra quân, một người thì phản đối ra quân, giữa quốc vương và hộ soái, phải có người nhường trước, mới có thể giải quyết được việc này.” Vũ Hải nói.
“Đúng vậy! Chuyện này không giải quyết, quốc vương chắc chắn sẽ mở ra cuộc họp lớn hơn, sẽ triệu tập lại năm hộ soái của Long Quốc lại cùng nhau.” Trần Kiên cũng nói.
“Giữa việc ra quân và không ra quân, tôi luôn cảm thấy sẽ có một cách giải quyết tốt hơn.” Lê Uy Long nói.
“Cách gì?” Trần Kiên và Vũ Hải đồng thanh hỏi.
“Bây giờ tôi còn chưa nghĩ ra, tôi sẽ nghĩ ra một cách không gây thương vong, lấy cái giá nhỏ nhất, chinh phục năm nước địch, giải quyết mâu thuẫn giữa tôi và Long chủ.” Lê Uy Long nói.
“Nếu như thật sự có cách nào như vậy, thì tốt quá.” Trần Kiên nói.
“Chinh phục năm nước một cách không có thương vong, nói gì dễ dàng! Từ trước đến nay, chưa bao giờ có chuyện chinh phục đất nước khác mà không thương vong. Nếu như hộ soái Lê làm được, chắc chắn sẽ trở thành chuyện đẹp muôn đời, chiến tích kinh điển.” Vũ Hải nói.
“Cho tôi chút thời gian, để tôi suy nghĩ kĩ, tôi sẽ nghĩ được.” Lê Uy Long nói.
“Quốc vương Long Quốc ở vào phòng không lâu, bên ngoài có nhân viên bảo vệ vào báo cáo: “Quốc vương, bộ trưởng Ngụy muốn gặp, có cho anh ta vào hay không?”
“Để anh ta vào đi!” Bây giờ quốc vương Long Quốc đang thấy rối phiền, muốn tìm một người nói chuyện, liền đồng ý.
“Vâng!” Nhân viên bảo vệ ngay lập tức lui xuống mời Nguỵ Nghiêm vào.
Không lâu sau, bộ trưởng Ngụy Nghiêm liền đi vào phòng của quốc vương Long Quốc.