Kim Ngọc ngheChu Nhược Mai nói như vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành có sao nói vậy: “Em trai Phi Dương của cháu bị Lê Uy Long ra lệnh bắt rồi.”
“Cái gì ạ? Không phải Lê Uy Long đã cứu Phi Dương ra rồi sao? Làm sao mà lại bắt nó đi được?”Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi lại.
Advertisement
“Chuyện này, một lời khó nói cho hết cháu ạ!” Kim Ngọc nói.
“Vậy thím cứ từ từ mà nói, chính xác là thế nào mà Phi Dương lại bị Lê Uy Long ra lệnh bắt lại như thế?”Chu Nhược Mai lại hỏi.
Advertisement
“Phi Dương em nó bị dính dáng đến chuyện cùng nhà họ Trần phản quốc đi theo giặc, thế nên bị Lê Uy Long bắt lại.” Kim Ngọc biết chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói choChu Nhược Mai biết, thế là đành kể đầu đuôi sự việc.
Chu Nhược Mai nghe vậy thì thoáng chốc cô sợ đến ngây cả người ra.
Có nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng rằng Chu Phi Dương sẽ có thể làm ra chuyện như thể phản quốc theo giặc như thế!
“Thím hai, chuyện này, là thật ấy ạ?”Chu Nhược Mai vẫn không thể tin được chuyện Chu Phi Dương sẽ thực sự làm ra chuyện phản quốc như thế này, thế nên cô phải hỏi lại một lần nữa.
“Chuyện thật đấy cháu ạ. Mới vừa rồi Lệ Ngọc có gọi điện thoại cho thím, nói rằng nó tận mắt chứng kiến Lê Uy Long hạ lệnh bắt giữ với Phi Dương, bấy giờ đang bị giam giữ cùng với đám người nhà họ Trần kia kìa.” Kim Ngọc nói.
“Sao Phi Dương lại làm ra loại chuyện tày đình người người phỉ nhổ như thế này chứ?”Chu Nhược Mai tức giận nói rằng.
“Thím cũng không biết thằng bé nghĩ gì nữa, có khi chỉ là đầu óc nhất thời mụ mị mà thồi! Bây giờ việc đã đến nước này, chỉ có cháu mới có thể giứp được nó mà thôi.” Kim Ngọc nói.
“Cháu cứu em nó thế nào được hở thím? Chuyện phản quốc đi theo kẻ địch thế này, từ xưa đến nay đã là loại chuyện đáng chết nghìn lần rồi, cháu chỉ là một đứa con gái bình thường, cứu sao được đây thím?”Chu Nhược Mai nói.
“Cháu là vợ của hộ soái, mà Lê Uy Long chính là hộ soái bảo vệ còn gì, chỉ cần cháu xin xỏ với Lê Uy Long mấy câu, xin cậu ta nhân nhượng cho lần này, tha cho Phi Dương một lần, cậu ta nhất định sẽ nghe lời cháu mà.” Kim Ngọc nói.
“Phi Dương làm ra đực cái chuyện phản quốc theo giặc thế này chính là sỉ nhục cho cả nhà họ Chu chúng ta, là tội đồ của cả nước, đó chính là trừng phạt xứng đáng mà nó phải nhận, cháu không thể nào xin Lê Uy Long tha thứ cho nó được!”Chu Nhược Mai cực kỳ quyết đoán đáp lại.
“Nhược Mai, Phi Dương là em họ ngoại của cháu, cháu là chị họ của nó mà sao lại có thể thấy chết mà không cứu như vậy được hả? Nó còn trẻ người non dạ, chỉ là nhất thời hồ đố thế nên mới làm ra loại chuyện tày đình thế này chứ.” Kim Ngọc đáp.
“Phi Dương đã là người trưởng thành từ lâu rồi, lớn bằng đó rồi chứ bé dại gì, tội lỗi mà nó làm ra thì chính nó phải biết đường gánh vác chứ!”Chu Nhược Mai tức đến thở hồng hộc mà đáp lại.
“Phi Dương là con trai duy nhất trong lứa các cháu của nhà họ Chu này, nếu nó chết rồi thì nhà họ Chu chúng ta sẽ đoạn tuyệt hương khói. Thím xin cháu, cháu xin với Lê Uy Long mấy lời đi, để Lê Uy Long tha cho nó. Bây giờ chỉ có mình cháu mới có thể cứu được Phi Dương mà thồi, nếu cháu không nói đỡ lời nào thì nó phải chết chắc rồi!” Kim Ngọc khẩn khoản cầu xin.
“Vốn đã không con chút quan hệ gì với nhà họ Chu nữa rồi, cháu không có đứa em trai làm kẻ bán quốc cầu vinh như thế. Cháu là vợ của hộ soái thì làm sao có thể nói đỡ cho một kẻ phản quốc thế được? Nếu Phi Dương thực sự làm ra loại chuyện tày đình này thì lý trời cũng chẳng thể dung tha, ai cũng không cứu được nó đâu!”Chu Nhược Mai nói.
“Nếu Phi Dương chêt rồi, thì thím và chú hai cháu, và cả bà nội cháu nữa, ai cũng sẽ đau lòng đến chết mất. Tuy rằng cháu đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu, thế nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, mối quan hệ huyết thống này sẽ không bao giờ cắt đứt được đâu. Chẳng lẽ cháu nhẫn tâm nhìn bà nội cháu và chú hai phải đau lòng đến chết hay sao?” Kim Ngọc nói.
“Trước chuyện quốc gia mà nói chúng ta không thể bàn đến chuyện cảm tình cá nhân được. Nếu Phi Dương thực sự đã làm ra loại chuyện bán quốc cầu vinh thì đó chính là sỉ nhục cho cả nhà họ Chu chúng ra, cháu sẽ ủng hộ hành động quân pháp không bao che cho người thân của Lê Uy Long, nhất định sẽ không nói nửa lời hộ đỡ gì cho nó đâu!”Chu Nhược Mai nói.
“Nhược Mai, cháu thay đổi rồi.” Kim Ngọc nói.
“Cháu thay đổi ư? Thay đổi thành như thế nào được chứ?”Chu Nhược Mai nói.
“Bây giờ đã là Hổ vợ của hộ soái rồi, bắt đầu trở nên máu lạnh vô tình, không biết cái gì là tình thân nữa.” Kim Ngọc nói.
“Thím nói thế nào cũng được, có lẽ là cháu đã thay đổi thật. Cháu có lập trường của cháu, thân là vợ của hộ soái, cháu biết cháu cần phải giữ vững đại nghĩa, không thể làm chuyện vì tình riêng mà trái pháp luật được.”Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, bây giờ thím biết cháu đã là vợ của hộ soái, thân phận cao quý rồi, người ở cao kẻ dưới thấp với không tới, thế nhưng thím vẫn cứ hy vọng cháu còn có thể nhớ được đôi chút thân tình, cứu lấy Phi Dương nhà thím đi mà! Dù sao hai đứa cũng là cùng lớn lên dưới một mái nhà từ tấm bé, đã sống với nhau được hai mươi mấy năm rồi.” Kim Ngọc nói.
“Cháu cũng muốn giúp nó, thế nhưng nó làm ra hcuyện cỡ đó thì đến cả trời cao cũng không dung tha được!”Chu Nhược Mai nói.
“Có lẽ Phi Dương đang dính phải nghi ngờ là theo địch phản quốc chứ chưa thực sự làm ra loại chuyện đó, cháu có thể giúp nó hay không?” Kim Ngọc nói.
“Chuyện này, cứ chờ điều tra xong rồi hẵng nói!”Chu Nhược Mai đáp.