Vì vậy, khi được nghỉ làm vào buổi chiều, Chu Nhược Mai đã đến ngân hàng để rút 2 tỷ tiền mặt và bỏ vào một chiếc vali nhỏ.
Sau khi rút tiền, cô trở về nhà trước.
Khi cô trở về căn biệt thự trên đồi Mây, Nguyễn Tú Cẩm vẫn đang ở nhà một mình còn Lê Uy Long thì vắng mặt, Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi: "Tú Hằng, Vĩnh Thiên đâu?"
Lúc này, Tú Hằng đang tập trung vào màn hình chiếc máy tính trước mặt nên nói mà không ngoảnh lại: "Anh ấy đã đi ra ngoài từ sáng sớm, tớ cũng không biết anh ấy đã đi đâu."
Hôm qua, Tú Hằng đã không đăng chương truyện mới. Vì vậy cô đã hứa với độc giả rằng sẽ bù đắp cho họ vào ngày hôm nay bằng việc thêm vào truyện nhiều chi tiết kịch tính mới và gia tăng số lượng chương bình thường. Bây giờ Tú Hằng đang tràn đầy cảm hứng nên cô không có thời gian để nói chuyện cụ thể với Chu Nhược Mai.
Thấy Tú Hằng đang bận rộn làm việc, Dư Hân cũng không muốn làm phiền cô ấy quá nhiều, vì vậy cô đi vào bếp để lấy một ít đồ ăn.
Dư Hân nghĩ lúc này Lê Uy Long không ở nhà lại là chuyện tốt, nếu không cô sẽ phải đau đầu viện một lý do gì đó để ra ngoài gặp sát thủ kia mà không khiến anh ấy nghi ngờ.
Do đó, cô cũng không muốn gọi cho Lê Uy Long để hỏi xem anh đang ở đâu.
Có điều, khi Vĩnh Thiên không có ở nhà, sẽ không có ai nấu ăn cho cô, vì vậy Dư Hân đành phải tự làm chuyện này.
.............
Xiao Potian đã về nhà cũ của bố nuôi để sắp xếp lại các đồ đạc. Anh dành cả ngày để ngắm nhìn mọi thứ và tưởng nhớ đến cha mình, nên không muốn đi đâu cả.
Đây là nơi anh lớn lên, nó gắn với rất nhiều kỷ niệm ấu thơ của anh.
Bây giờ người cha nuôi đột nhiên qua đời, Lê Uy Long thực sự không thể chấp nhận sự thật này, trong lòng anh thực sự đau buồn khôn tả.
Tâm trạng của Thiên Thành cũng không khá hơn bao nhiêu, anh không biết làm cách nào để an ủi Lê Uy Long, nên chỉ đành đứng im lặng quan sát.
Mặc dù Trương gia đã điều tra ra rằng Lê Uy Long chỉ là một người lính đặc nhiệm bình thường vào đêm qua, nhưng sau đó, bọn họ đã hay tin Lê Uy Long và Thiên Thành đột nhập vào lãnh thổ của Lưu Bảo Thục và gi3t chết rất nhiều thành viên của bang Hổ Báo. Vì vậy, Trương gia cũng e dè và chưa dám hành động gì. Kể cả bang Hổ Báo sau khi chịu một nỗi nhục như vậy, bọn chúng cũng không dám hấp tấp mà trở nên cẩn thận hơn hẳn, im ắng chờ thời cơ.
Hơn nữa, Trương gia thấy rằng một nhân vật tầm cỡ như Thiên Thành lại có vẻ như rất nghe lời Lê Uy Long, vì vậy bọn họ cũng không dám gây chuyện.
Gia đình họ Trương này muốn chờ băng Hổ Báo ra tay trước, khiến cho Lê Uy Long dần suy yếu, sau đó mới nhân cơ hội xử lý anh. Dù sao, trước mắt vẫn còn bảy ngày, họ không cần phải vội vàng.
Về phần băng Hổ Báo, bọn chúng đã tiếp thu lời khuyên của quân sư Võ Trung Hiếu, nên đã quyết định chờ Trương gia hành động trước.
Tất cả bọn họ đều là những con cáo già, không ai muốn mạo hiểm trước mà chỉ muốn làm ngư ông đắc lợi.
...........
Sau khi Chu Nhược Mai nấu ăn xong, cô ngồi ăn tối cùng với Nguyễn Tú Cẩm. Cả hai vui vẻ nói một vài chuyện cũ hồi còn đi học. Nhưng trong lòng Chu Nhược Mai lúc này vẫn canh cánh một nỗi lo.
Sau bữa tối, Tú Hằng tiếp tục công việc viết lách của mình, trong khi Chu Nhược Mai tranh thủ kiểm tra thời gian.
Cuối cùng, sau khi đợi đến 8:30 tối, Chu Nhược Mai nói với cô bạn: "Tú Hằng, giờ tớ có việc phải ra ngoài."
"Muộn thế này rồi, cậu còn muốn đi đâu?" Tú Hằng ngạc nhiên hỏi.
"Cũng không có gì to tát đâu, tớ sẽ về ngay ấy mà!" Dư Hân mỉm cười trấn an cô bạn.
"Hay để tớ đi cùng cậu nhé!" Nguyễn Tú Cẩm cảm thấy có chút bất an, cô lo là Chu Nhược Mai ra ngoài vào ban đêm sẽ gặp phải đám côn đồ bang Hổ Báo đang lồng lộn muốn trả thù.
"Không sao, tớ sẽ không gặp chuyện gì đâu, cậu cứ an tâm ở nhà hoàn thành nốt tiểu thuyết đó đi!" Dư Hân bình tĩnh nói.
"Vậy cũng được, cậu nhớ quay lại sớm và chú ý an nguy bản thân đấy." Tú Hằng nói, cô vẫn còn hai chương trước khi kết thúc chỉ tiêu ngày hôm nay. Vì vậy cô cũng không muốn cản Chu Nhược Mai nữa.
Nói xong, Chu Nhược Mai lặng lẽ xách theo chiếc vali nhỏ chứa 2 tỷ tiền mặt và đi ra ngoài.
Sau đó, cô lái chiếc Lamborghini đến địa điểm mà gã sát thủ bí ẩn đã giao hẹn tại vùng ngoại ô thành phố.