"Không.....Tôi....tôi không muốn chết..." Lưu Bảo Thục đã bị đẩy vào đường cùng, cuối cùng cũng không dám vênh mặt nữa mà co vòi sợ hãi. Trong tình trạng này, chỉ cần hắn ta sơ sẩy trái ý một chút thì sẽ lập tức ăn đạn của Thiên Thành! Lưu Bảo Thục bắt đầu run sợ và không dám nhúc nhích.
"Bố tao đã chết trong tay mày, vậy mày nghĩ tao có nên tha cho mày không?" Lê Uy Long nói và bắt đầu đi vòng quanh người Lưu Bảo Thục.
Lúc này Lưu Bảo Thục đang rất sợ hãi và đã bị dồn đến chân tường.
Trong khoảng không gian chật chội của căn phòng, hắn ta hoàn toàn không có cách nào để rút lui.
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng bước chân rầm rập ngoài hành lang đang ngày một gần.
Thiên Thành lập tức quay lại, hai tay cầm súng nhắm thẳng về phía cánh cửa căn phòng.
Anh ta đoán rằng tiếng súng vừa nãy đã đánh động đến đám người của Lưu Bảo Thục bên ngoài hành lang.
Còn tên Lưu Bảo Thục nghe thấy tiếng bước chân của đàn em đang tới thì mừng rỡ ra mặt, chắc mẩm mình sẽ được cứu.
Nguyễn Tú Cẩm nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân đang chạy về phía mình liền đoán được có chuyện chẳng lành nên trong lòng dấy lên đầy lo lắng.
Nếu bọn chúng đổ xô đến đông như vậy, liệu Thiên Thành và Lê Uy Long có thể đối phó được không?
Cô vẫn đang miên man suy nghĩ thì một nhóm người đã vội vã chạy đến bên cửa phòng.
Trước mắt họ là cảnh tượng rất nhiều người trong băng đảng nằm trên vũng máu loang lổ, tất cả đều có một lỗ lớn trên trán!
Chứng kiến điều này, tất cả bọn chúng đều trợn mắt kinh ngạc.
"Nhìn cái gì nữa?! Mau giết chúng đi!" Lưu Bảo Thục bất chợt hét lớn khi thấy người của mình đã đến trước cửa.
Những tên đàn em tuân lệnh ngay lập tức, nhác thấy Thiên Thành đang cầm súng cả hai tay, bọn chúng liền nhắm bắn vào anh.
"Pằng Pằng Pằng-------------"
Có tiếng súng vang lên liên hồi, và đám vệ sĩ của Lưu Bảo Thục đứng trước cửa đã lần lượt ngã xuống trước khi chúng kịp rút súng.
"Ahhhh.............."
Những tiếng hét đau đớn vang lên, cả đám người bị bắn ngã dài trên mặt đất.
Thấy đám đàn em của mình quá vô dụng, Lưu Bảo Thục lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng một lần nữa.
Lúc này, Thiên Thành ngay lập tức rút khẩu súng trường tấn công QBZ ra khỏi cơ thể anh sau khi hết đạn ở khẩu súng lục.
Lại thêm nhiều tiếng bước chân chạy đến gần, tất cả thành viên băng Hổ báo đã chạy đến vây kín cửa phòng.
Lập tức, Thiên Thành đã nã khẩu súng trường tấn công liên tục vào phía cửa.
Tất cả những người bước chân đến cửa phòng đều vào tầm ngắm của khẩu súng và bị bắn chết ngay.
Càng nhiều người trong băng đảng này chết thì càng tốt!
Rất may là Thiên Thành đã có sự chuẩn bị chu toàn từ trước khi đến đây! Đặc biệt là khoản đạn dược.
Chưa đầy một phút, các xác chết ở cửa phòng đã chất thành đống.
Những người còn lại của băng Hổ Báo trông thấy đồng bọn vừa chạy đến cửa phòng thì lập tức bị giết, nên đã cẩn thận dừng lại kịp thời và không dám lao về phía trước nữa.
Thấy cánh cửa của căn phòng đầy xác chết, máu tràn ra nhuộm đỏ mặt đất, tràn vào đầy sàn căn phòng, Nguyễn Tú Cẩm sợ hãi đến mặt mũi xanh lét.
Thế giới thần tiên Wonderland quả thực đã trở thành địa ngục trần gian!
Chỉ một lúc sau, đã không còn tên nào trong băng đảng đứng ở cửa phòng, nhưng Thiên Thành vẫn giữ chặt khẩu súng trường và chĩa nó về phía cửa khoang, sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Lúc này, Lưu Bảo Thục hiểu rằng sẽ không có bất cứ tên đàn em nào dám chạy tới cứu hắn nữa, hắn chỉ còn cách tự cứu lấy mình.
Vì vậy, thấy Thiên Thành còn đang mải ứng phó với đám người ở cửa khoang, Lưu Bảo Thục đột nhiên lao tới người Lê Uy Long và cố gắng đánh lại một cách tuyệt vọng!