“Trung tướng, sư đoàn tinh nhuệ của chúng ta tuy được trang bị tốt, nhưng sư đoàn dũng sĩ của Lê Uy Long cũng được trang bị tốt không kém, hơn nữa bọn họ thiện chiến dũng mãnh, nên chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.” Tướng lĩnh quân địch nói.
“Các người làm tôi mất hết mặt mũi rồi! Sư đoàn dũng sĩ là sư đoàn át chủ bài của Lê Uy Long, các người cũng là sư đoàn át chủ bài tôi, sư đoàn dũng sĩ của anh ta thiện chiến dũng mãnh, lẽ nào các người ngồi không sao? Tôi là chiến thần bất bại, các người đi theo tôi nhiều năm cũng trải qua rất nhiều trận chiến, sao có thể thua trận nhanh như vậy hả?” Arnold nói.
“Chúng ta thua trần lần này chủ yếu vẫn thua ở số người, đối phương ngoài ba mươi triệu quân của sư đoàn dũng sĩ ra còn có mười lăm triệu quân của Phạm Cương, cộng lại là bốn mươi lăm triệu quân, nhiều hơn chúng ta mười lăm triệu quân. Hơn nữa Phạm Cương còn là tướng đắc lực dưới trướng của Lê Uy Long…” Tướng lĩnh quân địch giải thích.
“Đừng tìm cớ nữa!” Arnold tức giận hét lên, ngắt lời anh ta, nổi giận nói: “Thua chính là là thua, mười lăm triệu tàn quân đó của Phạm Cương là cái thá gì? Ba mươi triệu quân sư đoàn dũng sĩ kia của Lê Uy Long liên tục chiến đấu ở Bắc và Nam, lặn lội đường xa, chiến đấu liên tục. Các người sau khi đổ bộ ở thành Đà Lạt, lần đầu chiến đấu đã thua trận, nên tự tìm ra nguyên nhân của chính mình đi!”
Advertisement
“Vâng, cấp dưới không có năng lực, xin trung tướng trị tội!” Tướng lĩnh quân địch nói.
“Bỏ đi, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, lần này tôi không truy cứu trách nhiệm của anh, hy vọng lần sau anh có thể lập công chuộc tôi, lui ra đi!” Arnold nói.
Advertisement
“Vâng!” Tướng lĩnh quân địch như trút được gánh nặng, lập tức rút ra khỏi phòng.
…
Trương Minh Nguyệt và người của tổ đặc công shadow sau khi lẫn vào trong quân địch, thì thừa dịp hoảng loạn mà tiến hành hành động điều tra quân số Arnold đã bố trí canh phòng xung quanh nhà họ Trần.
Chu Lệ Ngọc bị giam giữ ở trong phòng lúc này đã từ từ tỉnh dậy từ trong hôn mê, còn Chu Hoàng Lâm vẫn đang hôn mê.
“Hoàng Lâm, Hoàng Lâm, em sao vậy? Mau tỉnh lại!” Chu Lệ Ngọc nhìn thấy em trai vẫn đang hôn mê thì lập tức gọi anh ta dậy.
Nhưng Chu Hoàng Lâm vẫn không tỉnh lại.
“Hoàng Lâm, em đừng làm chị sợ, mau tỉnh lại!” Chu Lệ Ngọc liên tục gọi, dùng tay lay Chu Hoàng Lâm dậy.
Chu Hoàng Lâm bị lay cũng từ từ tỉnh lại.
“Chị, chúng ta đang ở đâu vậy?” Chu Hoàng Lâm vừa tỉnh lại nên thần trí vẫn hơi không rõ ràng.
“Chúng ta đang ở nhà họ Trần, em quên rồi sao?” Chu Lệ Ngọc nói.
“À, em nhớ ra rồi, chúng ta sau khi bị binh lính của nước Liệp Ưng đánh thì bị nhốt ở nhà họ Trần.” Chu Hoàng Lâm vừa nói vừa cố gắng ngồi dậy.
“Ừ, em có bị thương nặng không?” Chu Lệ Ngọc hỏi.
“Hơi nặng, nhưng không chết được.” Chu Hoàng Lâm nói.
“Sao em lại muốn đi nương nhờ nước Liệp Ưng vậy? Em khiến chị thất vọng quá!” Chu Lệ Ngọc tức giận nói.
“Chị, em muốn khiến nhà họ Chu chúng ta trở thành gia tộc hạng nhất, cho nên nhất thời hồ đồ muốn đi nương nhờ nước Liệp Ưng.” Chu Hoàng Lâm nói.
“Em thật sự là hồ đồ! Em cho rằng đi nhờ vả nước Liệp Ưng thì bọn họ sẽ thật sự nâng đỡ nhà họ Chu sao? Lúc em không còn giá trị lợi dụng nữa thì quân địch sẽ đá bay em ra!”
“Cho dù nước Liệp Ưng thật sự có thể nâng đỡ nhà họ Chu thì nhà họ Chu chúng ta cũng không thèm! Em đừng khiến nhà họ Chu phải mang trên lưng tội danh bán nước, tổ tông nhà họ Chu chúng ta nếu biết em bán nước thì chắc sẽ bò ra khỏi quan tài để đánh chết em!” Chu Lệ Ngọc tức giận nói.
“Em biết sai rồi. Arnold hoàn toàn không xem em như con người, nếu không cũng sẽ không đánh em độc ác như vậy, em không muốn làm chó săn của quân địch.” Bây giờ Chu Hoàng Lâm đang rất hối hận.
“Em chỉ là có lòng đi theo địch, vẫn chưa thực sự làm ra chuyện gì, cũng chưa từng bán đứng Long Quốc, càng chưa khiến tướng sĩ của Long Quốc chịu tổn thất nào, bây giờ em quay đầu vẫn còn kịp.” Chu Lệ Ngọc nói.
“Dạ, chỉ cần lần này có thể chạy khỏi thì em nhất định sẽ hối cải triệt để để làm người. Nhưng bây giờ chúng ta nằm trong tay Arnold, chúng ta có thể vĩnh viễn không bao giờ thoát được, haiz…” Chu Hoàng Lâm đã không còn nhìn thấy hy vọng thoát ra được, nói xong thì thở dài.
“Không đâu, Lê Uy Long chắc chắn sẽ cứu chúng ta, em đừng nản lòng.” Chu Lệ Ngọc nói.
“Lê Uy Long trước giờ luôn bất hòa với chúng ta, hơn nữa trước kia chúng ta luôn chế nhạo anh ta, anh ta vẫn sẽ cứu chúng ta sao?” Chu Hoàng Lâm không dám hy vọng xa vời Lê Uy Long sẽ đến cứu bọn họ.
“Anh ta nhất định sẽ đến cứu chúng ta.” Chu Lệ Ngọc cực kỳ chắc chắn nói.
“Sao chị biết được?” Chu Hoàng Lâm hỏi.
“Bởi vì Arnold đã quay video cảnh làm nhục chúng ta, và khiêu khích Tiêu Phá Thiên. Cho nên Tiêu Phá Thiên nhất định sẽ đến cứu chúng ta.” Chu Lệ Ngọc nói.
“Nhưng em vẫn không hiểu được, Arnold khiêu khích Lê Uy Long thì vì sao Lê Uy Long sẽ nhất định đến cứu chúng ta?” Chu Hoàng Lâm khó hiểu hỏi.
“Bởi vì chúng ta là người thân của Lê Uy Long! Chị là em vợ, em là cậu em vợ của Lê Uy Long. Lê Uy Long là tướng năm sao, hộ soái bảo vệ của Long Quốc, nếu ngay cả em vợ và cậu em vợ của mình cũng không cứu được thì anh ta sẽ thấy cực kỳ mất thể diện.” Chu Lệ Ngọc nói.
“Em hiểu rồi, Lê Uy Long là một người trọng thể diện, anh ta là tướng năm sao, nếu anh ta không cứu được chúng ta thì không những khiến anh ra mất thể diện mà còn làm mất cả thể diện của Long Quốc.” Chu Hoàng Lâm hiểu ra.
“Cho nên em đừng nản lòng, nhất định phải sống cho tốt, đợi Lê Uy Long đến cứu.” Chu Lệ Ngọc nói.
“Nhưng, em vẫn có chút lo lắng, nếu Arnold dám khiêu khích Lê Uy Long, vậy thì nói rõ anh ta đã thiết lập phục kích, chỉ đợi Lê Uy Long đến chịu chết. Lê Uy Long cũng không ngốc, chắc chắn sẽ nghĩ đến điều này. Biết rõ đến cứu chúng ta sẽ gặp nguy hiểm thì anh vẫn sẽ mạo hiểm vì chúng ta sao? Chúng ta và anh ta có ân oán, không đáng để anh ta làm như vậy!” Chu Hoàng Lâm nói.