“Bởi vì tôi sợ phái đi quá nhiều quân số để bao vây tiêu diệt ba mươi triệu quân của sự đoàn dũng sĩ Lê Uy Long cử đến bệnh viện, thì bên chúng ta sẽ trở nên trống, Lê Uy Long sẽ phái quân đến đột kích tôi.” Arnold nói.
“Được, vậy thì nghe theo sự sắp xếp của trung tướng, để sư đoàn ba mươi triệu quân tinh nhuệ của chúng ta quyết một trận tử chiến với ba mươi triệu quân tinh nhuệ của anh ta tại bệnh viện.” Tướng lĩnh quân địch nói.
“Bây giờ chúng ta đã bắt được em vợ của Lê Uy Long, chắc chắn Lê Uy Long sẽ đến cứu em vợ của anh ta, bố trí quân của chúng ta không thể loạn, chỉ cần ở đây đợi Lê Uy Long tự động dâng đến giết là được.” Arnold nói.
“Nhưng bây giờ đã là nửa đêm rồi, Lê Uy Long vẫn không có tiếng động gì, hay là anh ta sẽ không đến?” Tướng lĩnh quân địch nói.
Advertisement
“Sẽ đến, nếu tối nay anh ta không đến thì đêm mai chúng ta sẽ làm nhục Chu Lệ Ngọc ở trước mặt mọi người, đến lúc đó anh ta nhất định sẽ đến.” Arnold nói.
…
Ở biệt thự Tinh Nguyệt lúc này.
Chu Nhược Mai đã pha trà cho Lê Uy Long xong.
Advertisement
“Uy Long, Chu Lệ Ngọc bây giờ đang ở trong tay giặc, anh định lúc nào đến cứu cô ấy vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Bây giờ vẫn chưa đến lúc, khi thời cơ đến, anh tự nhiên sẽ đến cứu cô ấy.” Lê Uy Long nói.
“Khi nào thời cơ mới đến?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Em đừng hỏi nhiều như vậy, anh tự có tính toán.” Lê Uy Long nói.
“Kéo dài quá lâu thì Chu Lệ Ngọc có gặp nguy hiểm không?” Chu Nhược Mai rất lo lắng hỏi.
“Sẽ không kéo dài quá lâu đâu, anh đồng ý với em cứu cô ấy thì nhất định sẽ cứu.” Lê Uy Long nói.
“Vâng, vậy em không quấy rầy anh nữa, em về phòng ngủ đây.” Chu Nhược Mai thấy giọng điệu Lê Uy Long lạnh như băng, biết anh đang trấn giữ chỉ huy, bèn không dám quấy rầy anh thêm nữa.
“Ừm, em ngủ sớm đi.” Lê Uy Long nói.
Không lâu sau khi Chu Nhược Mai về phòng, Lê Uy Long lại nhận được điện thoại của Trần Kiệt hộ soái Trấn Nam gọi đến.
“Lê hộ soái, đội đặc công Phượng Hoàng hiện đã bay đến khu vực chiến đấu thành Đà Lạt rồi.” Trần Kiện nói.
“Tốt! Bảo bọn họ lập tức đến thành Đà Lạt để gặp tôi, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!” Tiêu Phá Thiên nói,
“Vâng! Tôi lập tức bảo họ đến!” Trần Kiện nói.
…
Ở bệnh viện lúc này.
Ba mươi triệu tướng sĩ của sư đoàn dũng sĩ đang giao tranh kịch liệt với các sư đoàn tinh nhuệ của quân địch.
Hai bên địch ta tuy đều là sư đoàn được trang bị tốt, nhưng sư đoàn dũng sĩ là sư đoàn chính của Lê Uy Long, trải qua nhiều trận chiến, có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, cộng thêm sự giúp đỡ của mười lăm triệu tướng sĩ Phạm Cương, khiến quân địch dần dần bị vây xuống thế yếu.
Sau một giờ chiến đấu kịch liệt, quân địch thương vong nặng nề, không thể không rút lui.
Lê Uy Long để tướng sĩ của sư đoàn dũng sĩ đóng quân ngay tại bệnh viện, dưới sự chỉ huy của Phạm Cương để phòng thủ cho bệnh viện.
Bệnh viện có sự trấn giữ của sư đoàn dũng sĩ, các bác sĩ, y tá trong bệnh viện bình tĩnh trở lại, có thể tập trung cứu chữa cho những người bị thương.
Ba giờ rạng sáng, hàng trăm chiếc xe quân sự cuồn cuộn chạy đến biệt thự Tinh Vân.
Rất đông các nữ đặc công được trang bị đầy đủ tư thế hiên ngang lần lượt từ trên xe nhảy xuống.
Hà Ngọc Lan đóng quân ở bên ngoài biệt thự nhìn thấy những nữ đội đặc công này đến thì lập tức mừng rỡ.
Bởi vì những nữ đặc công này chính là đội viên của đội đặc công Phượng Hoàng của cô ấy.
Sau khi các đặc công Phượng Hoàng xuống xe, thì lập lượt tụ lại trước mặt Hà Ngọc Lan.
“Đội trưởng, đội đặc công Phượng Hoàng đã tụ tập hoàn tất, xin hãy chỉ thị!” Toàn thể các thành viên đội đặc công Phương Hoàng cùng kêu lên.
“Mọi người vất vả rồi, giải tán, nghỉ ngơi tại chỗ thôi!” Hà Ngọc Lan nói.
Các thành viên của đội đặc công Phượng Hoàng liền giải tán, sau đó chạy đến líu rít hỏi han Hà Ngọc Lan.
“Đã lâu không gặp, đội trưởng!”
“Đội tưởng, cô vẫn khỏe chứ?”
“Đội trưởng, khoảng thời gian không có cô, chúng tôi rất nhớ cô đó!”
Các nữ đội đặc công lần lượt nói.
“Tôi rất khỏe, tôi cũng nhớ các cô, lần này chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu rồi.” Hà Ngọc Lan nói.
“Đội trưởng, cấp trên bảo chúng tôi đến đây rốt cuộc là có nhiệm vụ gì vậy?” Một nữ đội đặc công hỏi.