Long Uy Chiến Thần

Chương 79: Cô gái xui xẻo






"Đúng là giữa chúng ta không có ân oán gì, nhưng người của anh thích bắt người ngẫu nhiên đấy, thì sao nào?! Có trách thì chỉ có thể trách em đã quá xinh đẹp và xui xẻo thôi!" Lưu Bảo Thục thản nhiên nói.

"Mau thả tôi ra ngoài, nếu không tôi chắc chắn sẽ tố cáo các người với cảnh sát!" Tú Hằng đã đuối lý nhưng vẫn cố hét lên.

"Được!! Người đẹp cứ việc tố cáo thoải mái! Anh đây cũng chẳng giấu gì cô em, câu lạc bộ này đã được hậu thuẫn bởi rất nhiều người trong Hội đồng lãnh đạo thành phố đấy! Chứ em nghĩ một nơi thác loạn như thế này lại có thể hoạt động mà bên luật pháp không hay biết gì à??" Lưu Bảo Thục nói.

Tới lúc này thì Tú Hằng đã hoàn toàn tuyệt vọng, đến cả pháp luật cũng bao che cho hắn thì cô còn có thể làm gì? Tú Hằng chỉ còn cách cầu cứu sự giúp đỡ trong vô vọng, cô đành hét lớn: "Cứu! Cứu tôi với!"

"Haha, hét to lên, to nữa lên, cho dù cô em có hét đến khản giọng, cũng sẽ không ai có thể đến đây cứu đâu. Đây là lãnh thổ của anh! Hiểu chứ??" Lưu Bảo Thục vừa nói vừa cười điên dại.


"Cứu tôi với! Ai đó làm ơn cứu tôi!" Tú Hằng vẫn tuyệt vọng hét lên.

"Nhanh chuốc thuốc mê cho nó đi, để nó tiết kiệm năng lượng mà phục vụ tao chứ!!" Lưu Bảo Thục có vẻ không thể đợi thêm được nữa.

Một trong những đàn em của hắn ngay lập tức lấy ra một viên thuốc và đi đến bên Tú Hằng, chuẩn bị buộc cô ấy uống.

Tú Hằng run rẩy vì kinh hãi, hiện giờ cả tay và chân cô đều bị trói bằng dây thừng, cô thậm chí không thể vùng vẫy.

Ngay khi gã côn đồ chuẩn bị nhét thuốc vào miệng cô, cánh cửa căn phòng bỗng bị bật tung ra với một tiếng nổ lớn!

Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình và quay lại nhìn.

Họ thấy hai người đàn ông cao lớn đang đi vào từ cửa, và một vệ sĩ vừa ngã gục ngay trước cửa buồng.

Hai người đàn ông vừa bước vào đó không ai khác chính là Lê Uy Long và Thiên Thành.

Khi tên vệ sĩ lúc nãy vừa đưa Lê Uy Long và Thiên Thành đến cửa phòng này, Thiên Thành đã trực tiếp vặn cổ anh ta.


Nguyễn Tú Cẩm đang vô cùng tuyệt vọng, đột nhiên thấy hai người bước vào, cô kinh ngạc vô cùng, không thể tin vào mắt mình!

Chẳng phải Vĩnh Thiên đã đi đến phía Tây để chiến đấu sao? Tại sao anh ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Cả vị Trung úy kia nữa, làm sao mà cũng ở đây?

Nguyễn Tú Cẩm hoàn toàn không được biết về việc Lê Uy Long đã trở về. Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã bị ảo giác vì quá tuyệt vọng.

Từ khi chứng kiến sức mạnh vô song của Vĩnh Thiên trong bữa tiệc họp lớp, hình ảnh của anh đã luôn xuất hiện trong tâm trí cô.

Cô biết Lê Uy Long là chồng của người bạn gái thân thiết nhất, và cô đã cố gắng ngừng nghĩ về anh, nhưng không hiểu tại sao cô càng cố gạt bỏ hình ảnh của anh ra khỏi đầu thì lại càng nghĩ đến anh nhiều hơn.

Vì vậy, ngay khi Lê Uy Long đột nhập vào, Tú Hằng vừa kinh ngạc lại vừa hạnh phúc như đang trong giấc mơ, trong lòng cô chợt lóe lên một tia sáng hy vọng. Lê Uy Long cũng rất bất ngờ khi thấy Nguyễn Tú Cẩm xuất hiện ở đây, trong tình trạng cả tay và chân đều bị trói, khuôn mặt xanh lét và đôi mắt thì ngấn nước.

"Hai người là ai? Dám xông vào đây, có phải là chán sống rồi không?" Lưu Bảo Thục không biết Lê Uy Long và Thiên Thành. Nên khi thấy họ đột nhập, anh ta rất tức giận.

Đây là lãnh thổ của hắn, dĩ nhiên hắn không sợ ai cả!

"Lê Uy Long!" Vĩnh Thiên nhìn hắn lạnh lùng và nói cộc lốc.


Vừa nghe cái tên này, Lưu Bảo Thục bỗng trợn mắt nhìn anh kinh ngạc, có vẻ rất sốc!

Không phải vì sự vô dụng hèn mạt nổi tiếng của Lê Uy Long đã lan truyền cả thành phố, mà bởi vì anh chính là con trai nuôi của Dương Văn Diệp, người mà hắn đã giết cách đây ít lâu!

Lưu Bảo Thục vẫn còn nhớ rất rõ rằng trước khi chết Dương Văn Diệp đã nói rằng khi con trai Lê Uy Long của ông ta trở về, anh ta chắc chắn sẽ thay ông trả mối thù này!

" Lê Uy Long? Anh thật sự là Lê Uy Long sao?" Tú Hằng không thể tin vào tai mình lúc này, cô thực sự không nằm mơ, cũng không phải ảo giác, trước mắt cô chính là người đàn ông tên Lê Uy Long bằng xương bằng thịt.

"Không phải tôi thì là ai nữa? Tại sao cô lại ở đây?" Lê Uy Long cũng ngạc nhiên hỏi.