Nhìn thấy đám quân địch đang có ý định bắn chết các bác sĩ nam trong bệnh viện, giám đốc công an thành phố Bình Loan cùng các công an bên cạnh nhanh chóng đưa ra quyết định, lập tức nổ súng, đem quân tới kết liễu quân địch.
“Cảnh sát trưởng Bình Loan, sao cô lại ở đây?” Tô Thanh Mỹ nhìn thấy Bình Loan dẫn theo các cảnh sát khác tới cứu người, vừa mừng vừa sợ.
“Tôi nghe thấy phía bệnh viện truyền đến tiếng súng kịch liệt vội vàng chạy đến trợ giúp.” Bình Loan nói.
Advertisement
Đúng lúc này, lại có một đám quân địch xông tới không ngừng.
“Nhanh chóng giết địch.” Bình Loan không rảnh tán gẫu cùng với Tô Thanh Mỹ, lập tức hô lên, dẫn đầu nổ súng về phía quân địch.
“Đoàng, đoàng, đoàng…”
Advertisement
“Đoàng, đoàng, đoàng…”
Bình Loan cùng các cảnh sát khác không ngừng xông tới phía quân địch nổ súng.
“A a a, ở giữa…”
Quân địch tiên phong chạy vào không ngờ bên trong bệnh viện lại có cảnh sát đang nổ súng, bọn họ đều bị bất ngờ không kịp phòng thủ, trúng đạn ngã xuống đất.
Quân địch theo sau đều giật nảy mình, nhanh chóng tìm nơi che chắn.
Bình Loan cùng với các cảnh sát cũng nhanh chóng tìm nơi che chắn, sau đó chiến đấu kịch liệt với quân địch bên ngoài.
“Mọi người nhanh chạy đi.” Bình Loan vừa chiến đấu với địch, vừa nói với các bác sĩ trong bệnh viện.
“Bệnh viện đã bị quân địch bao vậy, chúng tôi không trốn thoát nổi, cũng không định trốn thoát.” Tô Thanh Mỹ nói.
“Vậy nhanh chóng tìm nơi trốn đi, hoặc quỳ rạp trên mặt đất.” Bình Loan cũng biết rằng quân địch đã bao vây bên ngoài bệnh viện, các bác sĩ này chắc chắn sẽ không trốn thoát nổi, đành phải nói bọn họ nhanh chóng tìm chỗ trốn.
Vừa rồi, thời điểm cô dẫn các cảnh sát tiến vào đã biết rằng bên ngoài bệnh viện đều là quân địch.
Cô quen thuộc với địa hình bệnh viện nên mới có thể dẫn cảnh sát tiến vào bằng một đường khác.
Những bác sĩ, y tá nhìn thấy đạn không ngừng được bắn vào, đành phải tìm nơi trốn đi, hoặc là trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, phó mặc cho số phận.
Lúc này, phụ trách bảo vệ khu vực quân y đã bỏ mạng rồi, trên cơ bản chỉ có cảnh sát của Bình Loan đối kháng với quân địch mà thôi.
Quân địch được trang bị vũ khí, súng ống rất mạnh, mặc dù các cảnh sát phía Bình Loan chiếm được ưu thế về địa hình nhưng cũng dần dần không ngăn nổi quân địch.
Không ít cảnh sát bị trúng đạn mà hi sinh.
“Đội trưởng, quân địch quá đông, súng ống rất mạnh, chúng ta phải nhanh chóng phá vòng vây.” Một cảnh sát nói.
“Chúng ta không thể mặc kệ những bác sĩ ở nơi này được, nếu chúng ta phá vòng vây xông ra ngoài, tất cả bọn họ sẽ bị quân địch giết hại mất.” Bình Loan nói.
“Nhưng mà, nếu chúng ta không đột phá vòng vây, tất cả cảnh sát chúng ta đều sẽ chết trong này.” Người cảnh sát kia nói.
“Cho dù tất cả các cảnh sát chúng ta đều chết ở trong này, không sao, chúng ta sẽ cùng tồn vong với bệnh viện.” Bình Loan kiên quyết nói.
“Ầy, không ngờ hội cảnh sát chúng ta vừa mới triển khai trận chiến đầu tiên với quân địch, toàn quân đã bị diệt.” Người cảnh sát kia nản lòng, thoái chí nói.
“Anh đừng ủ rũ như vậy, nhất định sẽ có viện quân đến giúp chúng ta, chúng ta cố gắng giữ vững thêm một lúc, quân chi viện bên mình sẽ nhanh chóng đến thôi.” Bình Loan cũng không biết viện quân có xuất hiện hay không, nhưng khi quân bên mình đã mất ý chí chiến đấu, cô cũng chỉ có thể dùng viện quân để khích lệ tinh thần bọn họ một chút.
Những cảnh sát này cũng không tin tưởng lời nói của Bình Loan, nhìn thấy quân địch bao quanh tứ phía, hiện giờ tiến lùi đều là đường chết, đánh liều chết sống mái một phen với quân địch.
Chỉ cần giữ thêm một lúc, không biết chừng sẽ có viện quân đến giúp thì sao.
Trong bệnh viện các bác sĩ đang cầm súng, nhìn thấy những cảnh sát đang quyết chiến với quân địch, bọn họ cũng không muốn ngồi chờ chết nữa, bọn họ hướng về phía quân địch nổ súng.
…
Đúng lúc này, Phạm Cương đem theo đội quân của mình dùng toàn lực chạy tới bệnh viện, từ xa đã nghe thấy tiếng đấu súng kịch liệt phát ra từ phía bệnh viện.
“Nhanh, nhanh! Tốc độ di chuyển nhanh lên, tới trợ giúp bệnh viện.” Phạm Cương lo lắng hét lớn.