Long Uy Chiến Thần

Chương 776: Chờ đợi phương án




Anh cũng biết rằng, Arnold là chiến thần bất bại của nước Liệp Ưng, cũng không phải dạng người lỗ mãng, ông ta làm như vậy chắc chắn là để chọc giận anh, khiến anh chui vào đường chết.

Vì thế, ngay sau đó Trần Kiệt cùng với Vũ Huy và các tướng lĩnh ở Đà Lạt cùng nhau ngồi xuống nghiên cứu phương pháp đi cứu Chu Lệ Ngọc.

Ở việc nghĩ Chu Lệ Ngọc, bởi vì trong lòng của Lê Uy Long không được bình lặng, tâm đang rối loạn, nên anh không tham gia vào việc nghĩ cách cứu Chu Lệ Ngọc, anh chỉ được chờ bọn họ nghĩ ra một phương án tối ưu nhất.

Nhưng mà, cho dù Lê Uy Long không tham gia vào việc nghiên cứu, tìm cách cứu Chu Lệ Ngọc ra thì anh cũng không hề nhàn rỗi, anh đang không ngừng tìm ra phương án điều binh khiển tướng cho chiến trường tác chiến sau này.

Bời vì lúc này quân địch đang không ngừng tiến công vào phía tây cùng phía bắc của Đà Lạt, chiến dịch chiến đấu đang được diễn ra một cách kịch liệt.

Advertisement



Bên trong Đà Lạt.

Lúc này Phạm Cương vừa mới đưa binh mã của anh ta đến tác chiến ở phía Tây Đà Lạt.

Luân phiên tác chiến, binh lính của Phạm Cương đã bị thương không ít, rất nhiều người bị trúng đạn. được đưa đến bệnh viện chữa bệnh.

Advertisement

Lúc này, có một đạo quân của địch đột nhiên tiến hành đánh lén bệnh viện ở phía Tây thành phố, các tướng sĩ phụ trách bảo vệ bệnh viện Việt Nam lập tức triển khai quyết chiến.

Ngay cả thương binh đang nằm trị liệu trên giường bệnh cũng lập tức cầm lấy súng xông ra ngoài, quyết chiến với kẻ địch ở bên ngoài bệnh viện.

Quân địch đánh úp bất ngờ vào bệnh viện, các bác sĩ trong bệnh viện nhất thời cảm thấy vô cùng luống cuống. Bởi vì trong lúc này có rất nhiều thương binh cần lập tức tiến hành trị liệu.

Nếu rút lui khỏi đây, những người thương binh này có thể sẽ phải bỏ mạng.

Tin tức bệnh viện bị đánh úp bất ngờ cuối cùng cũng truyền đến tai của Lê Uy Long.

Lê Uy Long biết Phạm Cương cũng đang ở ngay bệnh viện phụ cận, liền lập tức liên hệ với Phạm Cương.

“Phạm Cương à, tôi Lê Uy Long đây.” Lê Uy Long nói.

“Hộ soái Lê, ngài đang ở đâu?” Phạm Cương nghe thấy Lê Uy Long tự mình gọi điện thoại đến, anh cảm thấy vô cùng kích động.

“Hiện tại tôi đang ở Đà Lạt, chỉ huy tác chiến.” Lê Uy Long nói.

“Cuối cùng hộ soái cũng trở lại rồi, thật tốt quá. Hổ soái có chỉ thị gì, xin phân phó.” Phạm Cương biết được Lê Uy Long đã trở lại, nhất thời cảm thấy có niềm tin to lớn.

“Hiện tại quân địch đang đánh úp bệnh viện, anh lập tức đưa bộ đội đến ngay bệnh viện, cần phải bảo vệ bằng được bệnh viện.” Lê Uy Long nói với Phạm Cương.

“Rõ. Hộ soái.” Phạm Cương nhận lệnh.

Sau đó, Phạm Cương ngay lập tức đưa binh mã của chính mình gấp rút tiến đến bệnh viện.

Lúc này, ở bệnh viện.

Quân lính của quân địch không ngừng tiến về phía bệnh viện, các tướng lĩnh phụ trách bảo vệ bệnh viện đều bị thương vong trầm trọng, sắp không thể giữ được nữa.

“Quân địch sẽ lập tức tiến vào, chúng ta nhanh chóng chạy đi.” Một bác sĩ nói.

“Không thể trốn được, bên trong còn rất nhiều người bệnh bị thương nặng, chúng ta trốn đi, ai sẽ cứu bọn họ đây.” Viện trưởng của bệnh viện nói.

“Nhưng mà, hiện tại quân địch tiến vào, tất cả chúng ta đều sẽ chết, chẳng lẽ chúng ta ở đây chờ chết sao?” Người bác sĩ kia nói.

“Hiện giờ đâu đâu cũng là quân địch, chúng ta có thể trốn đi đâu chứ? Cho dù chết cũng phải giữ vững cương vị, chết ở bệnh viện của chugns ta.” Viện trưởng nói.

“Chúng ta chính là bác sĩ, không phải là quân nhân, tại sao chúng ta phải cùng những quân nhân này đồng sinh cộng tử chứ?” Người bác sĩ kia tiếp tục nói.

“Cứu sống mọi người là chức trách của bác sĩ chúng ta, các tướng sĩ này vì bảo vệ tổ quốc, quyết chiến cùng với quân địch nơi tiền tuyến mới bị thương nghiêm trọng, đưa đến đây cho chúng ta chữa trị, sao chúng ta có thể bỏ lại tất cả, mặc ệ bọn họ trốn đi một mình được?” Viện trưởng nói.

“Người bác sĩ kia nghe thấy những lời viện trưởng nói hổ thẹn cúi đầu, sau đó nói: “Quân địch vô cùng hung tàn, gian dâm, bắt người, cướp của, không chuyện ác nào bọn chúng không làm, bác sĩ nam hãy lưu lại đây, còn các bác sĩ nữ hãy rời đi. Nếu không, các cô ấy bị đám quân địch này bắt đi, nhất định sẽ bị chà đạp, sống không bằng chết.”

Viện trưởng trầm tư một lúc rồi nói: “Chuyện này có thể, mau để cho các bác sĩ nữ cùng với nữ hộ lý rút lui khỏi đây trước, các bác sĩ nam thì ở lại cứu người.”



Lúc này, y tá Tô Thanh Mỹ cũng đang ở trong bệnh viện, đang cố hết sức mình phối hợp với các bác sĩ, cứu giúp thương bình.

Tiếng súng nổ càng ngày càng gần bệnh viện.

Viện trưởng chạy tới, lớn giọng nói: “Quân địch sẽ nhanh chóng tiến vào bệnh viện, các bác sĩ nam tiếp tục ở lại cứu người, các bác sĩ nữ cùng với nữ y tá nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Vì sao? Vì sao các bác sĩ nữ cùng với nữ y tá phải rời khỏi đây trước?” Tô Thanh Mỹ không hiểu hỏi thẳng.

“Bởi vì quân địch không bằng cầm thú, vô cùng hung ác, nếu các bác sĩ nữ cùng nữ y tá còn ở lại đây, bị bắt vào tay quân địch, nhất định sẽ bị làm nhục, sống không bằng chết.” Viện trưởng nói.

“Không có nữ y tá chúng tôi, sao các bác sĩ nam có thể cứu người được?”

“Đúng vậy, chúng tôi thà chết chứ không lùi bước. Nếu quân địch tiến vào, chúng tôi liền tự sát.”

“Đúng vậy, cùng lắm là tự sát, tuyệt đối không chịu để rơi vào tay địch.”

“Bệnh viện này không đuổi các nữ y tá, chúng tôi sẽ cùng tồn vong với bệnh viện.”

“Viện quân của chúng ta sẽ nhanh chóng tiến đến đây, các bác sĩ nữ chúng ta không thể chưa lâm trận đã bỏ chạy.”



Tô Thanh Mỹ cùng các y tá khác, bác sĩ nữ khác thấy chết không ngại, thề cùng tiến cùng lùi, thề cùng sống cùng chết với bệnh viện.

Viện trưởng nhìn thấy cảnh các nữ y tá, bác sĩ nữ đều không đồng ý trốn chạy, vô cùng cảm động.