Máy bay chiến đầu của Lê Uy Long vừa xuất hiện, Hộ soái Trấn Nam Trần Kiệt cùng các tướng lĩnh tiến lên nghênh đón Lê Uy Long.
“Hộ soái Lê, cuối cùng ngài đã trở lại, chúng tôi chờ ngài đến mòn mỏi rồi.” Trần Kiệt nói.
“Tôi mới rời Đà Lạt được hai ngày một đêm, mà các anh đã để cho Đà Lạt bị thất thủ rồi sao?” Lê Uy Long không giấu giếm mà hỏi thẳng.
“Quân địch liên thủ phối hợp ăn ý với nhau, bọn họ phái ra toàn bộ quân chủ lực, hỏa lực lại mạnh mẽ, chúng ta không phòng thủ được.” Trần Kiệt hổ thẹn nói.
Advertisement
“Hiện tại tình hình chiến đấu thế nào rồi?” Lê Uy Long vừa đi vừa bàn chiến thuật.
“Hiện tại quân địch đã chiếm được phía nam cùng phía đông, chủ soái của quân địch là chiến thần bất bại Arnold cùng với chiến thần vô địch Taylor cũng đã tới phía Nam, tướng sĩ của chúng ta đang trấn thủ ở phía tây cùng với phía bắc. Đà Lạt đã bị rơi vào tay giặc một nửa rồi.” Trần Kiệt vừa đi, vừa báo cáo tình huống với Lê Uy Long.
Advertisement
Chỉ một lúc sau, Lê Uy Long cùng với Trần Kiệt và các tướng lĩnh quan trọng của Đà Lạt đã bắt đầu lập ra phương án tác chiến, nghiên cứu đường lối tác chiến.
Hà Ngọc Lan cùng các tướng sĩ khác chờ bên ngoài phòng kế hoạch tác chiến.
…
Lúc này, ở nhà họ Trần.
Chu Lệ Ngọc bị đánh vô cùng nguy hiểm, cô phun ra máu tươi, hấp hối nằm hôn mê bất tỉnh.
Chu Hoàng Lâm cũng bị đánh đến chết đi sống lại, nằm mơ anh ta cũng không nghĩ đến chuyện anh ta một lòng muốn đầu quân cho nước Liệp Ưng, cuối cùng lại có kết cục thế này.
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Hoàng Lâm reo lên.
Báng súng đang rơi như mưa chợt dừng lại trước người anh, anh ta cố chịu sự đau nhức, gian nan lôi điện thoại di động trên người ra ngoài, anh nhìn thấy bà Kim Ngọc gọi đến.
Bà Kim Ngọc cùng với người nhà họ Chu đợi ở thành phố Bắc Giang lâu cực kỳ lâu cũng không nghe thấy bất kỳ tin tức gì của Chu Hoàng Lâm và Chu Lệ Ngọc, nên gọi điện cho anh ta để hỏi thăm.
Chu Hoàng Lâm gian nan ấn vào vị trí nghe máy, sau đó cất giọng: “Mẹ.”
“Hoàng Lâm, con làm sao thế?” Kim Ngọc nghe ra có gì đó không đúng, lo lắng hỏi anh.
“A… Mẹ ơi, con cùng chị hai bị người ta đánh… A.” Chu Hoàng Lâm một bên kêu đau, khẽ nói.
Chiến thần bất bại Arnold nhìn thấy Chu Hoàng Lâm nghe điện thoại cũng không cho người tiến đến ngăn cản.
Kim Ngọc nghe thấy tiếng con trai mình kêu lên thảm thiết, bà ta cực kỳ kinh hãi, nhanh chóng hỏi: “Các con bị ai đánh?”
“Là bị người của nước Liệp Ưng đánh.” Chu Hoàng Lâm nói.
Kim Ngọc nghe vậy, trong lòng chỉ còn lại sự kinh hãi, nơm nớp lo sợ hỏi anh: “Không phải các con đã rời khỏi Đà Lạt sao? Sao cuối cùng lại bị người của nước Liệp Ưng bắt đi như vậy?”
“A… Bọn con không rời khỏi Đà Lạt… A…. Bọn con quay lại nhà họ Trần…” Chu Hoàng Lâm vừa kêu đau vừa nói.
“Không phải con bảo đã đi được nửa đường đến thành phố Bắc Giang rồi sao? Sao bây giờ còn ở nhà họ Trần chứ?” Kim Ngọc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Hoàng Lâm, trong lòng rối loạn như ma.
“Mẹ, bây giờ mẹ đừng hỏi kỹ được không, bọn con đang ở chỗ của chiến thần bất bại Arnold, chỉ có anh rể Lê Uy Long mới có thể cứu bọn con thôi, mẹ bảo anh rể Lê Uy Long nhanh chóng xuất binh cứu bọn con được không?” Chu Hoàng Lâm nói hết mọi chuyện trong một hơi.
Cho đến bây giờ, Chu Hoàng Lâm mới biết anh rể của mình là Lê Uy Long quan trọng như thế nào, anh là chiến tướng năm sao của Việt Nam, cùng với chiến thần bất bại Arnold ở một đẳng cấp khác hẳn. Ở Việt Nam hiện giờ, chỉ có Lê Uy Long mới có thể cứu được bọn họ.
“Cái gì? Sao các con lại bị bắt trong tay của chiến thần bất bại Arnold chứ?” Kim Ngọc nằm mơ cũng không nghĩ đến con gái ruột cùng con trai của mình lại đang ở chỗ của chủ soái nước Liệp Ưng, chủ soái uy chấn thiên hạ, chiến thần bất bại Arnold.
“Chiến thần bất bại Arnold đi tới nhà họ Trần, ông ta nhìn trúng coi trọng chị hai, muốn làm nhục chị hai, chị ấy nhất quyết dù chết cũng không theo, sau đó bọn con bị đánh.” Chu Hoàng Lâm nói ngắn gọn.
Vừa mới nói xong, một gã binh lính của nước Liệp Ưng đã dúng báng súng đánh bay điện thoại của anh..
“Alo! Hoàng Lâm, con sao thế? Alo? Alo?” Kim Ngọc không nghe thấy tiếng vang bên phía Chu Hoàng Lâm nữa, lo lắng la lên từ phía đầu kia điện thoại.
Mà điện thoại của Chu Hoàng Lâm đã bị đánh bay rồi, cho dù Kim Ngọc có gọi như thế nào đi nữa cũng không có ai đáp lại.
“Kim Ngọc, có chuyện gì thế em?” Chu Thế Huy đứng ở bên cạnh phát hiện ra Kim Ngọc có điểm không thích hợp, vội vàng hỏi.
“Lệ Ngọc cùng với Hoàng Lâm bị người của nước Liệp Ưng bắt được.” Kim Ngọc hoảng sợ nói.
“Cái gì? Sao hai đứa lại ở trong tay của đám người nước Liệp Ưng được?” Chu Thế Huy nghe thấy cũng vô cùng sợ hãi.
Nhà họ Chu biết được chuyện Chu Lệ Ngọc cùng Chu Hoàng Lâm đang ở trong tay của người nước Liệp Ưng, tất cả mọi người đều kinh hoàng.
“Em cũng không biết nữa, vừa rồi Hoàng Lâm có nói, con cùng với Lệ Ngọc đang ở trong tay chiến thần bất bại Arnold, hiện tại chỉ có Lê Uy Long mới có thể cứu được hai chị em thôi.” Kim Ngọc nói.