Long Uy Chiến Thần

Chương 75: Bắt cóc






"Dù là như thế, nhưng em đã nhận lệnh từ Đại tướng là phải chịu trách nhiệm cho an nguy của anh. Nếu có mất mát gì xảy ra, em có chết một trăm lần cũng không hết tội đâu!" Thiên Thành nói đến đây và bắt đầu trở nên lo lắng.

"Tôi đã trải qua rất nhiều trận chiến, tôi dĩ nhiên có cách của riêng mình. Tôi sẽ không để cậu phải rơi vào tình huống đó đâu, cậu lo gì chứ!?" Lê Uy Long cười nói.

"Emchỉ sợ anh sẽ bị những kẻ như đám người Chu gia trước kia coi thường! Để đối phó với một Trương gia bé nhỏ và một băng đảng xã hội đen cỏn con như thế, anh đâu cần phải trực tiếp nhúng tay vào! Chỉ cần anh yêu cầu, đơn vị đặc nhiệm sẽ lập tức tiến vào xử đẹp bọn chúng trong tích tắc." Thiên Thành nói.

"Đây không phải là chiến tranh, chúng ta không thể sử dụng quân đội một cách tùy tiện như vậy được. Vả lại, tiêu diệt Trương gia và băng Hổ báo là chuyện quá dễ dàng, vốn không cần phải huy động tới lực lượng đặc nhiệm làm gì." Lê Uy Long nói.

"Lời anh nói cũng có lý." Thiên Thành thừa nhận.


"Cậu biết vậy thì tốt, vậy nên toi cần cậu cùng tôi chơi ván cờ lớn này với chúng, chúng ta cứ đặt lưới và đợi cho đến khi tất cả chúng trồi lên, sau đó giết gọn một lượt. Thế nào?"Lê Uy Long đắc ý nói.

"Nói gì thì nói, nếu có điều gì đó xảy ra với anh, đó sẽ là một mất mát lớn của đất nước này!" Thiên Thành nhìn Vĩnh Thiên nói với vẻ căng thẳng.

"Tôi sẽ ổn thôi, chẳng phải có một sư đoàn tinh nhuệ đang túc trực sẵn bên ngoài thành phố sao? Nếu có nguy hiểm gì, tôi sẽ gọi họ đến ngay." Lê Uy Long nói.

"Em lo là bọn họ ở xa quá, không thể kịp thời ứng cứu nếu thực sự có chuyện gì đó xảy ra. Họ ở tận ngoại ô thành phố, để đi vào trong này cũng phải mất kha khá thời gian đấy. Em nghĩ anh vẫn nên cử thêm vài đặc vụ thiện chiến ở bên bảo vệ mình." Đối với Thiên Thành, an toàn của Lê Soái phải được đặt lên hàng đầu, cẩn tắc vô áy náy.

"Nếu có một nhóm đặc vụđi cùng tôi, những người khác sẽ biết rằng tôi không phải người bình thường, bọn họ sẽ cẩn thận hơn và chúng ta khó kiếm được sơ hở. Như vậy rất bất lợi. Phong cách làm việc của tôi trước giờ chính là đánh nhanh thắng nhanh. Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con chứ?" Lê Uy Long ôn tồn nói.

"Nhưng mà......" Thiên Thành vẫn còn muốn thuyết phục anh thêm lần nữa.

Nhưng Lê Uy Long đã vội vẫy tay ngắt lời: "Thôi! Không cần nói nhiều nữa! Tôi đã quyết định rồi. Đây là mệnh lệnh, cứ thực hiện nó đi!"

"....Được! Tuân lệnh Lê Soái!" Thiên Thành chỉ còn cách làm theo kế hoạch của Vĩnh Thiên mà thôi.

"Còn nữa, để bắt được cá lớn, tôi không thể để bất cứ ai điều tra ra danh tính của mình. Vì vậy, cậu hãy nói với đội đặc nhiệm chỉnh sửa hồ sơ cá nhân của tôi trước." Vĩnh Thiên nói.


"Cụ thể là nên làm gì thế nào ạ?" Thiên Thành cau mày hỏi.

"Chuyện này cũng không có gì khó, hãy xin với cấp trên mã hóa các thông tin của tôi ở mức cao nhất và trên hồ sơ công khai chỉ thể hiện tôi là một lính đặc nhiệm bình thường thôi." Lê Uy Long nói.

"Được, em hiểu rồi! Em sẽ đi làm ngay lập tức." Thiên Thành nói xong và vội vã đi ngay.

........

Cùng lúc đó, Hoàng Minh Yên, Chủ tịch Hội đồng Pháp luật thành phố, nhận được một cuộc gọi từ Trương gia yêu cầu ông ta điều tra danh tính của Lê Uy Long.

Hoàng Minh Yên không dám từ chối yêu cầu của gia đình giàu có nhất thành phố, nên ông ta đã đích thân điều tra hồ sơ của Vĩnh Thiên.

Sau khi tìm hiểu, ông ta phát hiện ra người họ Lê đã nhập ngũ 8 năm trước và từ đó tới nay luôn giữ công việc của một người lính thuộc lực lượng đặc nhiệm..

Vừa có được thông tin này, Hoàng Minh Yên đã ngay lập tức gọi điện thông báo với người của Trương gia.

Nhà họ Trương khi biết rằng Lê Uy Long thực sự chỉ là một đặc vụ quèn và không có bất kỳ vị trí cao nào trong quân đội thì cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa đắc ý. Sau đó bọn họ bắt đầu thảo luận về cách xử lý Vĩnh Thiên.


Đêm hôm đó, Lê Uy Long muốn tìm cách trả thù Lưu Bảo Thục, vì vậy Thiên Thành đã chở anh đi thẳng đến câu lạc bộ Wonderland ở khu vực ngoại ô thành phố Đà Lạt.

.......

Cũng trong buổi tối hôm đó, Nguyễn Tú Cẩm đang đi mua sắm một mình. Bỗng nhiên có một chiếc xe tải đậu bên đường phía đối diện nơi cô mua sắm mở cửa ra, mấy người đàn ông to lớn từ bên trong nhảy xuống và tức tốc tiến lại gần Tú Hằng.

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hai người đàn ông khống ché rồi kéo ra phía chiếc xe nọ!

Lúc này, Tú Hằng trở nên vô cùng hoảng loạn và muốn kêu to tìm sự giúp đỡ, nhưng ngay lập tức miệng cô bị bịt kín lại bằng băng keo, tay và chân thì bị trói chặt bằng một sợi dây thừng, đám người kia còn cẩn thận trùm mũ vải đen kín đầu cô khiến cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác!