Sau khi Chu Hoàng Lâm lái xe đi, người nhà họ Chu cũng lần lượt lái xe rời khỏi thành phố Quốc Hòa.
Tuy người nhà họ Chu hơi hám lợi, nhưng dù sao cũng từng trải qua thời huy hoàng, tư tưởng gia tộc tổ tông để lại vẫn còn. Đối mặt với chuyện phản quốc theo địch đúng sai rõ ràng này, bọn họ kiên trì phản đối phản quốc theo địch.
Khi Chu Hoàng Lâm lái xe đến nhà họ Trần, nhìn thấy người nhà họ Trần căn bản không phải đang thu dọn đồ đạc.
“Anh rể, sao mọi người còn chưa bắt đầu dọn đồ?” Chu Hoàng Lâm hỏi Trần An Khang.
Advertisement
“Hoàng Lâm, anh Cao Hùng không phải bảo chúng ta đi theo nước Liệt Ưng à? Nhà họ Trần bọn anh sao lại phải rời khỏi thành phố Quốc Hòa?” Trần An Khang biết Chu Hoàng Lâm muốn đi theo nước Liệt Ưng, vậy nên mới dám đi thẳng vào vấn đề hỏi anh ta.
“Haiz, cả nhà họ Chu của em ngoài em ra không có ai đồng ý đi theo nước Liệt Ưng cả.” Chu Hoàng Lâm nói.
Advertisement
“Nhà họ Chu bọn em sao lại cố chấp như thế chứ?” Trần An Khang hỏi.
“Haiz, em cũng không thể hiểu được bọn họ. Em hết lời khuyên nhủ, bọn họ lại còn mắng em một trận, em cũng bó tay. Nhà họ Trần các anh đều đồng ý đầu quân vào nước Liệt Ưng à?” Chu Hoàng Lâm hỏi.
“Đương nhiên rồi, nhà họ Trần bọn anh không mù quáng như nhà họ Chu em đâu, cả nhà họ Trần anh đều nhất trí đồng ý đi theo nước Liệt Ưng.” Trần An Khang nói.
“Vậy chị em thì sao?” Chu Hoàng Lâm quét mắt nhìn một vòng lại không nhìn thấy Chu Lệ Ngọc đâu, bèn lên tiếng hỏi.
“Chị em, cô ấy…” Trần An Khang không biết nên trả lời vấn đề của Chu Hoàng Lâm như nào.
Dù sao thì Chu Hoàng Lâm cũng là em trai Chu Lệ Ngọc, là em vợ của mình. Nếu để anh ta biết mình nhốt chị gái anh ta lại thì sẽ có cảm giác thế nào.
Nhưng ngay lúc này, trong phòng lại truyền ra tiếng gọi của Chu Lệ Ngọc: “Mau thả tôi ra, cứu mạng với!”
Chu Hoàng Lâm nghe thấy tiếng la của cô ta ngay lập tức sửng sốt, hỏi: “Chị em sao lại hô cứu mạng? Lẽ nào các anh nhốt chị ấy lại?”
Trần An Khang thấy chuyện đã đến nước này, đành phải nói: “Chị em có hơi ngu muội không chấp nhận chuyện nương nhờ vào nước Liệt Ưng, không nghĩ thông, bọn anh đành phải nhốt cô ấy để cô ấy tỉnh táo lại.”
“Chị em thế mà cũng phản đối đi theo nước Liệt Ưng?” Chu Hoàng Lâm có hơi kinh ngạc hỏi.
“Phải, thật sự không biết đám người nhà họ Chu bọn em rốt cuộc nghĩ thế nào nữa. Mắt thấy Long Quốc sắp diệt quốc, nước Liệt Ưng sắp sửa trở thành chủ nhân của mảnh đất này, nhưng nhà họ Chu bọn em lại vẫn không hiểu được.” Trần An Khang nói.
“Anh rể, anh không thể vơ đũa cả nắm được. Em cũng muốn đi theo nước Liệt Ưng nhưng khổ nỗi người trong nhà lại không đồng ý.” Chu Hoàng Lâm nói.
“Vậy hiện giờ em có dự định gì?” Trần An Khang thăm dò hỏi anh ta.
Nếu Chu Hoàng Lâm không đồng ý đi theo nước Liệt Ưng thì hắn ta sẽ lập tức khống chế anh ta lại.
Bởi vì chuyện phản quốc theo địch là chuyện vô cùng nghiêm trọng, tuyệt đối không thể có chút sơ suất nào.
“Em rất muốn đi theo nước Liệt Ưng nhưng người trong nhà lại phản đối. Em muốn ở lại nhà họ Trần, cùng các anh đầu nhập vào nước Liệt Ưng.” Chu Hoàng Lâm nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Có thể, vậy em cứ ở lại nhà bọn anh, đợi sau khi nước Liệt Ưng chiếm được thành phố Quốc Hòa thì chúng ta cùng theo nước Liệt Ưng.” Trần An Khang thấy Chu Hoàng Lâm đồng ý đi theo nước Liệt Ưng liền bằng lòng để anh ta ở lại.
“Anh rể, anh đã liên hệ với anh Cao Hùng chưa?” Chu Hoàng Lâm hỏi.
“Vừa rồi anh đã liên hệ với anh Cao Hùng rồi, nói rõ cả nhà họ Trần bọn anh đều đồng ý đầu quân cho nước Liệt Ưng. Anh Cao Hùng đã hứa hẹn, đợi sau khi đại quân của nước Liệt Ưng chiếm lĩnh thành phố Quốc Hòa thì nhất định sẽ bảo vệ nhà họ Trần bọn anh.” Trần An Khang nói.
Chu Hoàng Lâm nói: “Vậy thật sự quá tốt, đi theo nước Liệt Ưng, nhà họ Trần chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, chị em cũng sẽ được hưởng phúc.”
“Đó là đương nhiên rồi. Anh Cao Hùng còn nói, đến lúc đó hạng mục xây dựng lại thành phố Quốc Hòa đều ưu tiên giao cho nhà họ Trần bọn anh làm. Đến lúc đó nhà họ Trần muốn không phát triển cũng khó.” Trần An Khang tiếp lời.
“Cứu mạng với! Mau thả tôi ra!” Lúc này, trong phòng lại truyển đến tiếng la của Chu Lệ Ngọc.
“Anh rể, có thể để em đi gặp chị em không, em sẽ làm công tác tư tưởng cho chị ấy.” Chu Hoàng Lâm nói.
“Trước cứ mặc kệ cô ấy đã, tư tưởng của cô ấy quá bảo thủ, em nói gì với cô ấy cũng vô dụng thôi. Cứ nhốt cô ấy lại vài ngày rồi nói!” Trần An Khang nói.
“Được, nhưng các anh tuyệt đối không thể ngược đãi chị em được!” Chu Hoàng Lâm nói thêm.
“Đương nhiên sẽ không rồi, bọn anh sẽ đưa thức ăn đúng giờ cho cô ấy.”
Lúc này ở phía Bắc.
Trương Minh Lương, hộ soái trấn giữ phía Bắc dẫn dắt tướng sĩ phía Bắc chiến đấu anh dũng ở phòng tuyến thứ hai, kiên trì suốt bốn tiếng.
Do số lượng quân địch quá đông, điên cuồng tấn công vào phòng tuyến thứ hai. Lúc này, tướng sĩ phía Bắc đã thương vong nghiêm trọng.
“Hộ soái, tấn công của kẻ địch quá mạnh, chúng ta sắp không kiên trì được nữa rồi! Viện quân của hộ soái Lê lúc nào mới có thể đến?” Một tướng lĩnh lên tiếng hỏi.