“Cảm ơn anh Chu Hoàng Lâm, anh đúng là nhân vật lớn, nếu bọn tôi có thể quen biết anh từ sớm thì sao có thể để tên Lê Uy Long đó đè đầu cưỡi cổ chứ!” Chu Hoàng Lâm nói.
“Đúng vậy, anh Chu Hoàng Lâm ra tay hào phóng như thế, sau lưng còn có Liệt Ưng Quốc là hậu thuẫn mạnh mẽ, chúng tôi đi theo anh Chu Hoàng Lâm nhất định có thể làm nên nghiệp lớn.” Trần An Khang nói.
“Anh Chu Hoàng Lâm, sau này có gì cần giúp đỡ, cứ việc dặn dò, Phan Thiên tôi nhất định dốc toàn lực, ra sức trâu sức ngựa.” Phan Thiên nói.
Advertisement
“Các cậu về trước đi, tiếp tục kế hoạch biểu tình phản đối Lê Uy Long, tạo thanh thế càng lớn càng tốt.” Chu Hoàng Lâm nói.
“Được rồi, chuyện này chúng tôi vô cùng thành thạo.” Chu Hoàng Lâm nói.
Advertisement
“Anh Chu Hoàng Lâm, sáng nay vì ngăn cản đội xe của Lê Uy Long mà tôi suýt bị đánh chết, thế nên bây giờ vẫn còn hơi sợ hãi.” Phan Thiên nói.
“Các cậu có thể mua chuộc một số người, để bọn họ dẫn đầu phát động, các cậu ở phía sau chỉ đạo là được, cố gắng đừng lộ diện.” Chu Hoàng Lâm nói.
Anh ta cũng lo ba người này bị lộ sớm, bọn họ có rất nhiều giá trị lợi dụng, xảy ra chuyện gì quá sớm thì không còn tác dụng nữa, cho nên để bọn họ đứng đằng sau chỉ huy sẽ an toàn hơn chút.
“Tốt, đứng sau màn chỉ đạo chắc chắn không có vấn đề gì.” Phan Thiên nói.
“Được rồi, các cậu về chuẩn bị đi, có chuyện gì cần tôi sẽ liên hệ.” Chu Hoàng Lâm nói
“Anh Chu Hoàng Lâm, hẹn gặp lại.” Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang và Phan Thiên cùng nói.
Nói xong, ba người liền rời đi.
Quốc Hòa hiện tại đã bị mây đen chiến tranh bao phủ, dù vậy trên đường phố Quốc Hòa lại là biển người cuồn cuộn.
Trên đường, tiếng phản đối Lê Uy Long càng lúc càng lớn.
Quân địch đã tiến vào khu vực biển phía nam, tình thế vô cùng nghiêm trọng. Mặt khác, Lê Uy Long chẳng những không xuất binh chặn định, còn điều động số chiến hạm được phía Đông phái tới trở về phía Đông – nơi đang không có chiến sự.
Dân chúng đều cảm thấy hành động này của Lê Uy Long chính là khuất phục quân địch, muốn từ bỏ khu vực biển phía Nam, muốn từ bỏ Quốc Hòa.
Vì thế, dân chúng diễu hành trên đường, giơ biểu ngữ lên án Lê Uy Long, làn sóng phản đối sóng sau cao hơn sóng trước.
Cục diện này đều do Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang và Phan Thiên ở trong tối bày ra. Chuyện này đều là Chu Hoàng Lâm kêu bọn họ tiếp tục gây sự.
Bọn họ đã nhập hội với Chu Hoàng Lâm, nhận tiền rồi thì nhất định phải bán mạng cho người ta.
Chỉ cần nổi dậy, tạo thế lớn thì sẽ có càng ngày càng nhiều những người dân không rõ chân tướng tham gia.
Phan Thiên, Chu Hoàng Lâm và Trần An Khang sẽ không tự mình ra mặt trên phố, mà dựa theo lời dặn của Chu Hoàng Lâm, làm người đứng sau ra kế hoạch.
Bọn họ dùng tiền mua một số người, để bọn họ đi trước dẫn đoàn.
Nhưng mà, những tên dẫn đầu phách lối kiêu căng kia không biết, khắp Quốc Hòa lúc này đều có những cô gái trẻ tuổi lạnh lùng núp trong tối, nhìn bọn họ chằm chằm, chụp hình bọn họ lại.
Những cô gái núp trong bóng tối này chính là đặc công của tổ đặc công Shadow. Các cô đã lặng lẽ lẻn vào Quốc Hòa, nhiệm vụ của các cô là quét sạch đặc công của kẻ địch và cả những tên phản bội kích động dân chúng.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng biết trên đường đều là những người phản đối Lê Uy Long, hai người cũng không đi ra ngoài làm loạn, đều ở trong biệt thự.
Một đám người vô cùng tức giận, lập thành đoàn lên núi Tinh Vân, muốn tấn công biệt thự của Lê Uy Long.
Lê Uy Long giữ lại một nhóm vệ sĩ trấn giữ xung quanh biệt thự để bảo vệ Chu Nhược Mai. Những người này muốn bao vây biệt thự Tinh Vân, tất cả đều bị vệ sĩ có vũ khí ngăn lại.
“Kêu tên rùa đen rụt đầu Lê Uy Long ra đây, cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng!” người dẫn đầu vung tay lên, hô lớn.
“Rùa đen rụt đầu Lê Uy Long cút ra đây!”
“Rùa đen rụt đầu Lê Uy Long, mau cút ra đây!”