“Chu Nhược Mai, tôi cứ chửi mẹ cô là đồ đê tiện đấy, cô làm gì được tôi?” Tô Ánh Tuyết khiêu khích.
Chu Nhược Mai nổi đóa, cô thật sự muốn tát cho Tô Ánh Tuyết một cái, nhưng lại nghĩ đến Tô Ánh Tuyết từng là mẹ nuôi của mình, nếu bây giờ mình ở trước đám đông đánh cô ta thì chắc chắn sẽ không hợp tình đạo lý, lại còn biến thành kẻ bất hiếu, trở thành đối tượng bị đả kích.
Vì vậy giờ phút này cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Advertisement
Cô một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng đối với Tô Ánh Tuyết và người nhà họ Chu.
Những người nhà họ Chu này ngoại trừ bố ruột của cô là Chu Hòa ra thì toàn bộ đều là loại sáng nắng chiều mưa, giậu đổ bìm leo, đã không thể cứu chữa nổi nữa.
Advertisement
Cô đã quyết định rồi, mặc kệ Lê Uy Long có phải là Hổ Soái Vệ Quốc hay không, cả đời này cô sẽ đi theo anh ấy mãi mãi. Bởi vì chỉ có Lê Uy Long mới thật sự yêu mình. Cho dù anh chỉ là một kẻ nhu nhược thì cũng sẽ hết lòng bảo vệ chăm sóc mình.
Đương nhiên cô cũng vẫn ôm một chút hoang tưởng với Lê Uy Long, hy vọng anh thật sự là Hổ Soái Vệ Quốc. Có người phụ nữ nào không mong chồng mình là anh hùng cái thế chứ?
Người xung quanh nghe thấy cuộc đối thoại của Tô Ánh Tuyết và Chu Nhược Mai thì lại bắt đầu bàn luận.
“Hóa ra cô cả nhà họ Chu lại không phải là con gái ruột của Tô Ánh Tuyết!”
“Đây đúng là tin tức giật gân mà!”
“Nếu không phải đánh trận thì cái tin này chắc chắn sẽ trở thành hot search đấy!”
Lúc này, bà Chu lên tiếng: “Mọi người không cần quá kinh ngạc, tôi có thể làm chứng, Chu Nhược Mai quả thật không phải là con gái ruột của con dâu tôi. Hơn nữa mọi người cũng biết cô ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Chu, cô ta với nhà họ Chu chúng tôi bây giờ không còn bất cứ quan hệ nào nữa.”
Sau đó bà Chu lại nói tiếp: “Nhà họ Chu chúng tôi nuôi Lê Uy Long ba năm, không ngờ anh ta lại là loại ăn cháo đá bát, đến ngay cả mẹ vợ của mình cũng muốn giết. Nhưng mà bây giờ nhà họ Chu chúng tôi đã cắt đứt sạch sẽ mọi quan hệ với vợ chồng Chu Nhược Mai và Lê Uy Long rồi, cặp vợ chồng vô ân bội nghĩa, nhà họ Chu chúng tôi coi như là đã nuôi phí công.”
Lời của bà Chu vừa nói xong thì đám đông lại bắt đầu xôn xao, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Chu Nhược Mai và Lê Uy Long, chửi mắng bằng đủ các loại lời nói khó nghe.
“Không ngờ người phụ nữ đẹp nhất của Quốc Hòa lại là loại phụ nữ vong ân bội nghĩa!”
“Đúng vậy, cô cả nhà họ Chu hóa ra lại là trằn tinh đội lốt người, đứng cạnh tên Lê Uy Long đến cả mẹ vợ cũng còn muốn giết thì hợp đôi quá còn gì nữa.”
“Nhà họ Chu đúng là nuôi tốn cơm đứa con gái này rồi! Động một tí là đòi đoạn tuyệt quan hệ với người nhà thì cứ tống cổ thẳng thừng đi cho xong.”
“Còn cả Lê Uy Long nữa, nhà họ Chu nể tình cậu ta là con rể nên đã nuôi cậu ta ba năm, bây giờ lại đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu, đúng là loại ăn cháo đá bát!”
Chu Nhược Mai có miệng nhưng khó cãi, một cái miệng của cô đọ không lại với trăm cái miệng đó!
Thiên Thành thấy đám người này không những mở miệng xỉ vả Hổ Soái phu nhân mà còn chửi rủa cả Hổ Soái Vệ Quốc Lê Uy Long, cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, lớn tiếng nói: “Các người ồn ào cái gì? Có phải là không muốn sống nữa không?”
Anh ấy vốn dĩ muốn đợi Lê Uy Long xuất hiện, yên lặng để dằn mặt đám người này, nhưng bây giờ xe riêng của Vũ Hải đã đi rất xa, còn xe riêng của Lê Uy Long thì vẫn mãi không thấy xuất hiện. Mà những người này lại dám buông lời súc phạm Hổ Soái Vệ Quốc Lê Uy Long và vợ của anh, nên anh ấy không thể nhẫn nhịn được nữa.
Chửi rủa Hổ Soái Vệ Quốc chính là sỉ nhục đất nước!
Đám đông thấy tướng ba sao Thiên Thành nổi giận thì nhất thời mồm câm như hến, không dám nói năng linh tinh nữa.
Bọn họ đều không thể hiểu nổi, tướng ba sao như Thiên Thành tại sao lại cứ một mực đứng ở phe của Chu Nhược Mai, bảo vệ cô ta?
Bà Chu vẫn ỷ vào mình là chủ nhân của nhà họ Chu, hơn nữa còn là người già, thấp giọng làu bàu một câu: “Người nhà họ Chu chúng tôi sẽ không bao giờ để cho Chu Nhược Mai và Lê Uy Long bước nửa bước vào cổng nhà nữa đâu!”
Bởi vì toàn hiện trường đã im phăng phắc thế nên giọng của bà Chu dù nhỏ nhưng những người xung quanh ai nấy đều nghe thấy rõ ràng.
Thiên Thành đương nhiên cũng nghe thấy, anh ấy cũng chẳng muốn gây thù với người già, bởi vì anh ấy đã trông thấy chiếc xe Jeep của Lê Uy Long ngồi xuất hiện rồi.
“Mở to đôi mắt chó của mấy người ra mà nhìn xem là ai đến!” Thiên Thành lớn giọng nói.
Nghe thấy Thiên Thành nói vậy toàn bộ người trong đám đông đều quay đầu nhìn về phía đoàn xe đang từ từ tiến vào.
Trông thấy một chiếc xe Jeep ngang ngược tiến vào, trái phải hai bên đều có ba chiếc xe bảo vệ, trước sau có thêm hai chiếc xe bọc thép áp sát.
Mười chiếc xe được trang bị đầy đủ, bảo vệ nghiêm ngặt cho chiếc xe Jeep đi chính giữa.