"Chắc cô không lừa chúng tôi đấy chứ? Nếu như cô là hổ soái phu nhân, thể ông xã hổ soái của cô là ai?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Tôi phải giữ kín, không thể nói ra được." Hà Ngọc Lan nói.
“Nhưng, tôi thấy cô cũng không giống phụ nữ đã từng kết hôn?” Chu Nhược Mai nói.
“Tôi cũng không nhận ra cô là người phụ nữ đã kết hôn, nhưng sự thật, cô đã kết hôn với Lê Uy Long ba năm rồi, cô đã là người phụ nữ của Lê Uy Long.” Hà Ngọc Lan nói.
Chu Nhược Mai bị phản bác đến không nói được lời nào. Cô ấy ngại ngùng khi nói cho Hà Ngọc Lan biết, sở dĩ bản thân không giống phụ nữ đã kết hôn là vì cô thật sự chưa thực sự có gì đó với Lê Uy Long, vẫn còn nguyên tem, đương nhiên không giống phụ nữ có chồng rồi!
Hà Ngọc Lan thấy Chu Nhược Mai không còn gì để nói, lập tức ra dáng hổ soái phu nhân ra lệnh cho Thiên Thành: "Phạm tướng quân, bảo vệ của tôi vừa nãy vì bảo vệ cho chúng ta mà bị thương nặng, sống chết chưa rõ, anh mau gọi điện đến bác sĩ Lưu, bảo anh ấy mau đến bệnh viện quân y, dốc sức cấp cứu cho bảo vệ của chúng ta!"
Thiên Thành toát mồ hôi hột, anh ta là tướng ba sao đàng hoàng, nhưng lại bị Hà Ngọc Lan, một đội trưởng đội đặc nhiệm nhỏ ra lệnh sai bảo!
Tuy nhiên, khi nghĩ rằng Hà Ngọc Lan đang cố gắng che giấu thân phận của Lê Uy Long, Thiên Thành không dám tức giận, chỉ đành tuân theo.
Hơn nữa, anh ta cũng lo lắng cho an nguy tính mạng của những bảo vệ kia, cũng muốn mau chóng gọi bác sĩ Lạc đến bệnh viện quân y tiến hành cấp cứu cho bọn họ.
Lưu Bảo Thông là bác sĩ nổi tiếng, chỉ có anh ấy, mới đáng tin nhất.
“Được!” Thiên Thành vừa dứt lời, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Bảo Thông.
Lưu Bảo Thông lúc này đang ở cùng Lê Hồng Ngọc, vừa nãy xảy ra không kích, anh ta cùng Lê Hồng Ngọc và những học sinh cùng nhau trốn xuống hầm trú ẩn.
Bây giờ cuộc không kích đã kết thúc, anh ta đang cùng Lê Hồng Ngọc dẫn các học sinh trở lại trường.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Thiên Thành, được biết bảo vệ vì bảo vệ cho Chu Nhược Mai mà trúng đạn, anh ta vội vã tạm biệt Lê Hồng Ngọc, chạy đến bệnh viện cứu người.
Thấy Thiên Thành đã thông báo cho Thiên Thành, Hà Ngọc Lan nói với Ngô Vy và các nhân viên khác của Tập đoàn Galaxy: "Các người về sớm đi, đừng đi theo chúng tôi. Bởi vì tôi là hổ soái phu nhân, đi theo tôi rất là nguy hiểm."
Ngô Vy và các nhân viên của Tập đoàn Galaxy cũng cảm thấy hơi nguy hiểm khi đi theo Hà Ngọc Lan, vì có quá nhiều người muốn giết cô ấy, nhỡ đâu bị liên lụy, thế thì tiêu rồi.
“Thiên Thành, mau lái xe đưa chúng tôi về!” Hà Ngọc Lan diễn vai hổ soái phu nhân rất nhập tâm, diễn đến nghiện luôn rồi, lại bắt đầu ra lệnh cho Thiên Thành.
“Được!” Cho dù Thiên Thành không muốn cách mấy, cũng phải đành nhẫn nhịn, chấp nhận nghe theo mệnh lệnh của cô ta.
Trước đây, Hà Ngọc Lan chịu trách nhiệm lái xe, nhưng bây giờ cô ta đang cầm lông gà làm lệnh tiễn, với thân phận là hổ soái phu nhân giả, thành công sai khiến được tướng ba sao Thiên Thành phải làm tài xế cho mình.
Những bảo vệ và đặc chủng binh tinh anh nhìn thấy Hà Ngọc Lan sai Thiên Thành lái xe cho mình, người nào người nấy cũng đều dở khóc dở cười.
Vì Phạm Cường không tỏ thái độ gì, nên bọn họ cũng không dám nói nhiều.
"Hai người còn đứng sững sờ ra đó làm gì, mau lên xe đi, tôi đưa các cô về biệt thự." Hà Ngọc Lan nói với Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm lên xe, Hà Ngọc Lan cũng theo vào và ngồi ở ghế sau cùng bọn họ.
Sau đó, Thiên Thành lái xe về phía biệt thự Tinh Nguyệt.
Bảo vệ và đặc chủng tinh anh cũng lần lượt lái xe, theo sau xe của Thiên Thành, hộ tống Chu Nhược Mai trở về biệt thự Tinh Nguyệt.
“Cô thật sự là hổ soái phu nhân sao?” Trong xe, Chu Nhược Mai lại hỏi Hà Ngọc Lan lần nữa.
Cô luôn có cảm giác Hà Ngọc Lan này không giống hổ soái phu nhân, còn không giống chỗ nào, thì cô không thể nói rõ ra được.
“Đương nhiên rồi, tôi không phải hổ soái phu nhân, lẽ nào là cô?” Hà Ngọc Lan hỏi ngược lại. Cô ta đã quá nhập tâm vào vai diễn này rồi, cứ tưởng như mình mới là hổ soái phu nhân thật sự vậy.
Bởi vì cô ta luôn cảm thấy cô ta và Lê Uy Long mới là một cặp trời sinh!
“Tôi, tôi không phải.” Chu Nhược Mai chỉ biết Lê Uy Long là tướng ba sao, đương nhiên không dám mơ tưởng mình là hổ soái phu nhân.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ, bản thân mới là hổ soái phu nhân thật sự!
“Hà Ngọc Lan, tôi cảm thấy cô giống như mạo danh hổ soái phu nhân.” Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Cô lại dám nghi ngờ tôi?” Hà Ngọc Lan có chút tức giận, không ngờ cô lừa được Chu Nhược Mai, nhưng lại không lừa được bạn thân Nguyễn Tú Cẩm của cô!
"Tất nhiên là nghi ngờ rồi, nếu như cô là hổ soái phu nhân, tại sao trước giờ đều nghe theo mệnh lệnh của Lê Uy Long?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
“Bởi vì, bởi vì, tuy tôi là hổ soái phu nhân, nhưng quân hàm của tôi không cao bằng Lê Uy Long.” Phản ứng của Hà Ngọc Lan cũng rất nhanh, ngay sau đó đã nghĩ ra lý do.
"Lê Uy Long là tướng ba sao, Thiên Thành cũng là tướng ba sao, bọn họ đều là tướng ba sao, tại sao cô có thể ra lệnh cho Thiên Thành, nhưng lại phải đi nghe lệnh của Lê Uy Long?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi lại.
“Đúng, Lê Uy Long chỉ là tướng ba sao, cô lại là hổ soái phu nhân cao quý, tại sao phải nghe lệnh của anh ấy?” Chu Nhược Mai cũng có cùng một câu hỏi.
Cô cảm thấy Hà Ngọc Lan cũng là người trong quân đội, chắc đã sớm biết Lê Uy Long là tướng ba sao, cho nên không sợ nói ra thân phận của Lê Uy Long.
Nghe thấy Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai nói như thế, Hà Ngọc Lan và Thiên Thành mới biết được thì ra Lê Uy Long đã nói mình là tướng ba sao cho Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm biết.
Hà Ngọc Lan và Thiên Thành đều không ngờ rằng, Lê Uy Long lại tự giáng thân phận của mình xuống làm tướng ba sao để qua mắt Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm.
"Tuy Lê Uy Long và Thiên Thành cùng là tướng ba sao, nhưng tướng ba sao cũng phân làm mấy loại, Lê Uy Long là loại khá cao cấp. Tôi tôn trọng anh ấy, cho nên có mới có lúc nghe theo lệnh của anh ấy." Hà Ngọc Lan nói.
Thiên Thành đang phụ trách lái nghe, thấy Hà Ngọc Lan khá điêu luyện khi liên tục phá vỡ thế bí do Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm gây ra, anh ta có chút bái phục với tài nói dối không chớp mắt của cô ta. Phụ nữ, quả nhiên giỏi nhất chính là nói dối!
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nói không lại Hà Ngọc Lan, cũng không muốn đấu khẩu với cô ta nữa, Lỡ như cô ta là hổ soái phu nhân thật thì sao? Đắc tội với cô ta, không tốt chút nào.
Không lâu sau, Thiên Thành đã đưa Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm trở về trước biệt thự Tinh Nguyệt.
Lúc Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm chuẩn bị vào biệt thự, Hà Ngọc Lan đột nhiên ngăn cản bọn họ: "Chờ một chút! Các người không được vào!"
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm không biết tại sao Hà Ngọc Lan không cho họ vào, bỗng chốc có hơi tức giận.
"Sao chúng tôi không thể vào chứ? Đây là biệt thự của tôi, lẽ nào cô muốn lấy thân phận là hổ soái phu nhân chiếm luôn biệt thự của tôi sao?" Chu Nhược Mai tức giận nói.
“Tôi linh cảm trong biệt thự có nguy hiểm.” Hà Ngọc Lan nghiêm nghị nói.
Lời của Hà Ngọc Lan vừa dứt, Thiên Thành là những đặc chủng tinh anh có chút khẩn trương, lần lượt rút súng ra.
Bởi vì, bọn họ đều tin và linh cảm đặc biệt này của nữ đội trưởng đặc chủng binh, cô ta nói có nguy hiểm, nhất định là có nguy hiểm, tuyệt đối không lấy những chuyện này ra để đùa giỡn!
“Trong biệt thự thì có nguy hiểm gì chứ?” Chu Nhược Mai thấy Hà Ngọc Lan không giống như đang hù dọa, cũng có chút lo lắng hỏi.
"Tôi cảm thấy có một luồng khí nguy hiểm, cụ thể là gì, thì tôi cũng không rõ.” Hà Ngọc Lan nói.
Thấy Hà Ngọc Lan nói thế, Thiên Thành trở nên cảnh giác hơn. Bởi vì vừa rồi khi tất cả người của mình rời khỏi biệt thự, kẻ địch có thể đã nhân cơ hội lẻn vào bên trong, âm thầm đặt bom!
“Mau chóng đưa chị dâu rời xa chỗ này!” Thiên Thành quyết đoán, lập tức hạ lệnh.
Hà Ngọc Lan lập tức kéo Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm trở lại xe, sau đó Thiên Thành nhanh chóng lùi xe lại.
Những đặc chủng tinh anh và bảo vệ cũng lần lượt lên xe rời khỏi đó.