Ba người phụ nữ thương tích đầy mình thấy Ánh Hạ và các hộ pháp bắt được hai người nọ thì vui phát khóc.
“Sao các người bắt tôi?” Tên đàn ông không cam tâm bị bắt, hỏi.
“Tôi hỏi ông, những phụ nữ này tại sao lại toàn vết thương?” Ánh Hạ hỏi.
Không đợi ông ta trả lời, ba người phụ nữ ồ ạt nói: “Chính là ông ta đánh đó.”
“Hai người họ đều không phải người tốt, lừa chúng tôi tới đây rồi nhốt lại.”
“Họ là buôn người, muốn bán chúng tôi ra nước ngoài, chúng tôi bỏ chạy thì bị bắt lại, bị đánh đập dã man!”
Ánh Hạ nghe thế thì tức giận, nói với đàn em: “Đưa hai con buôn này về cục hộ pháp, thẩm vấn nghiêm ngặt.”
Gần đây hộ pháp cũng nhận được tin tức rằng có rất nhiều phụ nữ mất tích, Ánh Hạ vẫn luôn muốn phá vụ án buôn người lớn này, nhưng trước kia không có manh mối gì, không phải Lê Uy Long giết con buôn rồi, thì là Hà Ngọc Lan giết mất, nên cô vẫn luôn không có manh mối phá án.
Bây giờ khó khăn lắm mới thu hoạch được hai con buôn, cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!
“Ba người về cục hộ pháp với tôi trước, lấy lời khai xong thì chúng tôi sẽ đưa ba người về nhà!” Ánh Hạ nói với ba người phụ nữ.
“Được.” Ba người phụ nữ nói.
Ánh Hạ liền đưa ba người nọ về cục hộ pháp.
Về cục hộ pháp, Ánh Hạ để người lấy lời khai của ba người nọ, tìm hiểu tình hình bị bắt của họ.
Đồng thời cũng cho người thẩm vấn tên đàn ông và người phụ nữ kia.
Qua hỏi han, biết được ba người phụ nữ đều bị tên đàn ông và người phụ nữ kia lấy danh nghĩa tuyển nhân viên để lừa tới Đà Lạt. Họ vừa tới Đà Lạt thì đã bị hai người kia khống chế, bắt nhốt tập trung trong căn phòng đó.
Ba người phụ nữ trẻ bị kẻ buôn người lừa, cùng nghĩ cách trốn, nhưng vừa trốn tới tầng dưới thì đã bị hai người kia bắt lại, sau đó đánh một trận.
Sau đó, ba người viết lời nhắn cầu cứu trên tiền giấy, vứt xuống dưới qua cửa sổ, vừa hay có người nhặt được, nhìn thấy lời nhắn thì không dám tự liều mình cứu người, gọi điện thoại cho cục hộ pháp.
Sau đó Ánh Hạ dẫn đầu đoàn người đi giải cứu họ.
Sau khi ba người phụ nữ lấy lời khai xong, người đàn ông và người phụ nữ nọ vẫn chưa thẩm vấn xong.
Một hộ pháp viên chạy vào phòng làm việc, nói với Ánh Hạ: “Hội trưởng, hai con buôn nọ có chết chúng không chịu nói ra tung tích của đường dây, phải làm sao?”
“Rơi vào tay chúng ta mà dám không khai báo thành thật?” Ánh Hạ hơi giận dữ.
“Vâng, bọn chúng từ chối khai báo, đều cứng miệng lắm.” Hộ pháp nọ nói.
“Nào có lí đó! Nhất định phải tìm ra được đường dây của chúng, dù là dùng cách gì cũng phải ép chúng nói ra!” Ánh Hạ tức giận nói.
“Nếu thế thì chỉ có dùng hình với chúng thôi.” Viên hộ pháp nói.
“Đối với mấy tên buôn người độc ác như thế thì có thể dùng chút hình thức tra tấn. Trừ ba người phụ nữ nọ thì chắc chắn vẫn còn nhiều người phụ nữ như thế đang bị đồng bọn của chúng bắt nhốt, chúng ta buộc phải giải cứu những người đó! Nếu không, tôi xấu hổ với cái danh hộ pháp!” Ánh Hạ nói.
“Vâng!” Viên hộ pháp nọ nhận lệnh rồi lập tức đi ra ngoài, tiếp tục thẩm vấn.
Lê Uy Long về Bắc Giang, tàu chi3n ở biển Đông đã cập tới hải vực phía Nam.
Hộ soái Trấn Nam – Trần Kiệt đã bắt đầu bày bố hạng mục diễn tập trên biển ngày hôm sau, đồng thời làm xong chuẩn bị khai chiến.
Dưới sự sắp xếp của Trần Kiệt, mọi thứ đều đã ổn. Vừa đến ngày mai, sẽ có thể bắt đầu diễn binh trên biển với quy mô lớn.
Nếu như nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng có xung đột thì chắc chắn đại chiến sẽ nổ ra.
Sáng sớm hôm sau, các tàu chi3n ở biển Đông và phía Nam đồng thời hướng về phía Nam, tới vùng biển phụ cận, chuẩn bị diễn tập.
Hộ soái bảo vệ Lê Uy Long, thân là tổng đốc của cuộc diễn tập lần này đương nhiên là ngồi ở phòng điều khiển tổng bộ của cuộc chiến, ngồi chỉ huy, kịp thời ứng phó với các tình huống bất ngờ xảy ra.
Mà hộ soái Trấn Nam Trần Kiệt là phó tổng đốc của cuộc diễn tập lần này, đương nhiên cũng không tự mình dấn thân vào nguy hiểm, tham gia diễn tập trên tàu chi3n, anh ta cũng ngồi trên phòng điều khiển tổng bộ, giúp đỡ Lê Uy Long chỉ huy đội hình.
Dù là hộ soái nào, chỉ cần được phong là hộ soái thì đều là nhân vật cấp cao của Long quốc, sẽ không tự mạo hiểm, diễn tập cự li gần với tàu địch. Nếu như vì thế mà mất đi một vị hộ soái thì là tổn thất vô cùng lớn với Long quốc.
Nhưng lần diễn tập này có liên quan to lớn, không thể không có nhân vật cấp cao nào tới trấn áp. Vì để đề cao sĩ khí, lần diễn tập này có tướng là Tạ Ngọc Hải đích thân lên thuyền trấn áp, nhận chức vị tổng chỉ huy tiền tuyến.
Lúc này, tàu chi3n của hai nước Liệp Ưng và Cự Hùng đang áp gần tới phụ cận hải vực phía Nam, khí thế bức người.
Diễn tập chưa bắt đầu chính thức, song phương đã như cung lên dây, tràn ngập mùi thuốc súng.
Đà Lạt, hội hộ pháp.
Qua một đêm bức cung, tra tấn, đến sáng, tên đàn ông và người phụ nữ nọ cuối cùng cũng không chịu nổi mà nói ra tung tích của đồng bọn.
Đồng bọn của chúng rải rác khắp nơi, lừa bắt phụ nữ, nhưng hôm nay sắp tập trung trên tàu thuỷ đi tới nước Liệp Ưng.
Vì chúng định sẽ đem những phụ nữ bắt được cho lên tàu sang nước Liệp Ưng, sau đó tập trung đem sang nước ngoài.
Ánh Hạ biết được manh mối này thì vô cùng ngạc nhiên. Cô không ngờ được những con buôn này lại định đem những phụ nữ bị lừa bắt này sang nước ngoài!