“Tớ cũng phục cậu đấy, tự cậu nghĩ đen tối quá, lại còn trách bọn tớ, cậu có thể nghĩ sạch hơn chút không?” Chu Nhược Mai nói.
“Sao hai người lại chơi thế, đúng là cạn lời với hai người mà!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Được rồi, chuyện đã làm rõ rồi, mau đi ăn sáng, chút nữa tôi đưa hai người tới tập đoàn Galaxy.” Lê Uy Long nói.
Thực ra ban nãy khi Chu Nhược Mai gọi mình vào phòng, Lê Uy Long cũng tưởng có chuyện gì hay, ai ngờ Chu Nhược Mai lại gọi mình tới để nặn mụn?
Tiếp theo đó, ba người bắt đầu ăn sáng.
Ăn xong, Lê Uy Long tự mình lái xe, đưa Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm tới tập đoàn Galaxy.
Vì bây giờ đang là thời kì đặc thù, Nguyễn Tú Cẩm buộc phải đi cùng Chu Nhược Mai tới tập đoàn Galaxy, tập trung bảo vệ.
Một trăm hộ vệ đó của Lê Uy Long cũng lái xe díp, hộ tống Lê Uy Long tới tập đoàn Galaxy.
Hơn hai mươi chiếc xe díp đồng thời xuất hiện trên đường, những chiếc xe đi qua đều không biết tại sao lại đồng thời xuất hiện nhiều xe díp thế.
Không ai ngờ được, những chiếc xe díp này đều để hộ tống Lê Uy Long.
Sau khi đưa Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm tới tập đoàn Galaxy, Lê Uy Long nhận được một cuộc điện thoại từ Lưu Bảo Thông.
“Anh Thiên, nghe nói anh về Đà Lạt rôi hả?” Lưu Bảo Thông nói.
“Phải, có chuyện gì không?” Lê Uy Long nói.
“Là thế này, hôm nay cô giáo của anh – cô Lê Hồng Ngọc sẽ về trường, anh có muốn tới tiễn cô một chút không?”
Lê Uy Long nghe Lưu Bảo Thông nói thế, mới đột nhiên nhớ ra mình đi diện Thánh vào hai hôm trước thì từng giao cho Thiên Thành xử lí chuyện này rồi.
“Cô giáo tôi phải về trường, đương nhiên tôi phải đi tiễn một chút rồi, bây giờ mọi người ở đâu?” Lê Uy Long hỏi. Dù sao chiều anh mới về Bắc Giang, nhân lúc vẫn có thời gian thì đi đón cô giáo mình cũng tốt.
“Cô Lê Hồng Ngọc vẫn đang ở nhà, tôi chuẩn bị đi đón cô.” Lưu Bảo Thông nói.
“Được, mọi người ở nhà đợi tôi chút, tôi qua ngay, chúng tôi cũng nhau đưa cô Lê Hồng Ngọc đi tới trường.” Lê Uy Long nói.
“Được.”
Cúp máy xong, anh để lại năm mươi hộ vệ ở lại, đưa năm mươi người đi tới nhà Lê Hồng Ngọc.
Lúc này, Lưu Bảo Thông đã tới nhà Lê Hồng Ngọc rồi.
“Bác sĩ Đại Thông, mau đưa cô về trường đi, có thể về lại trường làm giáo viên, cô hơi sốt ruột.” Lê Hồng Ngọc thấy Lưu Bảo Thông đến, lập tức muốn anh ta đưa mình tới trường.
“Cô Lê Hồng Ngọc, không phải vội, đợi chút nữa học sinh của cô – Lê Uy Long tới đón cô, chút nữa đợi cậu ấy đến đã rồi chúng ta đi cùng nhau!” Lưu Bảo Thông nói.
“Lê Uy Long cũng tới hả?” Lê Hồng Ngọc không ngờ Lê Uy Long cũng tới.
“Phải đó, cậu ấy nói muốn tự mình đưa cô tới trường.” Lưu Bảo Thông nói.
“Vĩnh Thiên này, đúng là một đứa trẻ ngoan!” Bạch Liên nói.
“Vĩnh Thiên vẫn luôn tôn sư trọng đạo, đương nhiên là đứa bé ngoan rồi.” Lê Hùng Thanh nói.
Một lúc sau, Lê Uy Long đem theo năm mươi hộ vệ, tới trước nhà họ Lê.