Nhưng Lê Uy Long không muốn thừa nhận điều đó nên anh nói: "Cô đừng nói linh tinh, vợ tôi là con nhà danh giá, có học thức, vô cùng dịu dàng và tốt bụng. Cô ấy rất vị tha nên sẽ không trừng phạt tôi theo cách đó đâu."
Anh đang dần hối hận vì đã trở về Đà Lạt vào lúc này. Nếu anh không quay lại thì sẽ không thấy cảnh Hà Ngọc Lan cùng Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm chơi bóng rổ. Không thấy cảnh các cô chơi bóng rổ thì anh cũng sẽ không đấu tay đôi với Hà Ngọc Lan. Mà nếu không đấu tay đôi với Hà Ngọc Lan thì cũng sẽ không phát sinh những chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi.
"Phì." Hà Ngọc Lan không nhịn được mà bật cười, cô ấy nói: "Có phải quỳ bàn giặt hay không, cứ về nhà đi rồi anh sẽ rõ."
Lê Uy Long nghe Hà Ngọc Lan nói vậy thì giống như đứa trẻ đã gây ra tai họa nên không dám về nhà.
"Anh còn không mau về dỗ vợ anh đi, cứ đứng ngẩn người ra ở đây làm gì vậy? Chẳng nhẽ anh vẫn muốn đấu tiếp trận này với tôi, chưa phân thắng bại thì chưa chịu dừng lại à?" Hà Ngọc Lan hỏi.
"Còn phân thắng bại cái gì nữa, hòa là kết quả tốt nhất. Tôi không muốn đấu với cô nữa đâu." Xảy ra chuyện vừa rồi nên Lê Uy Long làm gì còn tâm trạng đấu tay đôi với Hà Ngọc Lan nữa?
Nếu để Chu Nhược Mai biết mình vẫn tiếp tục chơi bóng rổ với Hà Ngọc Lan thì đừng nói là quỳ sầu riêng, có khi anh còn phải quỳ trên đinh nữa ấy chứ.
"Vậy tôi về khách sạn tắm trước đây. Anh cũng mau về nhà mà đối mặt với phong ba bão táp đang chờ sẵn đi. Tôi sẽ mặc niệm ba phút cho anh." Hà Ngọc Lan nói xong thì bèn xoay người rời đi trong nháy mắt.
Xảy ra chuyện như vậy, cô ấy cũng thấy vô cùng xấu hổ khi phải đối mặt với Chu Nhược Mai nên mới muốn rời đi một cách nhanh chóng. Nếu không, để Chu Nhược Mai thấy mình vẫn còn đứng trên sân bóng mà đong đưa anh anh tôi tôi qua lại với chồng cô thì chắc chắn cô sẽ càng thêm tức giận mà thôi.
Sau khi Hà Ngọc Lan rời đi thì trong lòng Lê Uy Long tràn ngập sự phiền muộn, anh không biết mình phải đi đâu nữa.
Nếu về nhà thì chắc chắn sẽ bị phạt, mà không về thì chắc chắn Chu Nhược Mai sẽ càng tức giận hơn.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui một hồi thì anh vẫn quyết định về nhà. Chuyện gì phải đối mặt thì cuối cùng cũng phải đối mặt thôi, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề.
Thế nên Lê Uy Long nhặt quả bóng rổ lên rồi liều mạng trở về nhà.
Lần đầu tiên anh về nhà trong tâm trạng lo lắng, run sợ như vậy. Từ trước đến nay anh luôn giữ cho bản thân trong sạch, yêu sâu sắc một người. Ngờ đâu hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, lại còn hôn môi người phụ nữ khác ngay trước mặt vợ mình nữa chứ.
Khi Lê Uy Long vừa về đến biệt thự, anh cũng cảm thấy một sự lạnh lẽo đang bủa vây nơi đây.
Bấy giờ Chu Nhược Mai đang nhếch miệng ngồi trên ghế sô pha, trên mặt thì tràn ngập vẻ tức giận. Còn Nguyễn Tú Cẩm thì ngồi ở bên cạnh, không ngừng an ủi cô.
"Lê Uy Long, rốt cuộc thì anh cũng chịu về rồi à? Anh xong đời rồi, vậy mà anh lại dám hôn môi Hà Ngọc Lan trước mặt Dư Hân, có phải anh muốn Dư Hân tức chết mới thôi đúng không?" Nguyễn Tú Cẩm vừa nhìn thấy Lê Uy Long thì tuôn ra một tràng ngay lập tức.
"Dư Hân, anh không cố ý đâu, đây chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi. Anh và Hà Ngọc Lan đều không ngờ chuyện đó sẽ xảy ra mà." Lê Uy Long cẩn thận giải thích.
"Anh không cần phải giải thích nữa, cứ coi như đó là chuyện ngoài ý muốn đi chăng nữa thì anh và cô ta cũng hôn môi hơn mười giây rồi đấy. Tôi đứng đó đếm rõ ràng, miệng hai người dán vào nhau hơn mười giây rồi, anh giải thích chuyện này thế nào đây?" Chu Nhược Mai nói bằng giọng tức giận.
Mồ hôi của Lê Uy Long tuôn ra như mưa, anh không ngờ rằng Chu Nhược Mai lại còn đếm từng giây như thế.
"Lúc đó anh và cô ấy đều đang bối rối nên không thể hồi phục tinh thần mà em." Lê Uy Long lại giải thích.
"Giải thích chỉ là hành động che đậy của các người thôi. Tôi nói cho anh biết, tôi giận rồi đấy, anh không dỗ nổi đâu." Chu Nhược Mai lại bắt đầu ghen tuông, cô nói trong sự bực tức.
"Em muốn anh làm gì thì mới hết giận đây?" Lê Uy Long hỏi.
"Quỳ bàn phím đi! Tú Hằng, cậu mang bàn phím của cậu ra đây cho anh ấy quỳ đi!" Chu Nhược Mai nói.
Mồ hôi của Lê Uy Long lại tuôn ra như mưa, quỳ bàn giặt, quỳ sầu riêng, quỳ trên đinh, anh và Hà Ngọc Lan đều đã nghĩ tới tất cả hình phạt có thể ập đến nhưng không ngờ Chu Nhược Mai lại để anh quỳ bàn phím.
Nguyễn Tú Cẩm nghe Chu Nhược Mai nói vậy thì bày ra bộ dạng vô cùng đau khổ: "Hay là thôi bỏ đi, tớ mua bàn phím hết mấy trăm đô đó, đắt lắm đó cậu biết không, để anh ấy quỳ thì phí lắm. Mà bàn phím của tớ còn để gõ chữ nữa, anh ấy quỳ thì hỏng mất."
"Vậy cậu có thứ gì rẻ hơn cho anh ấy quỳ không?" Chu Nhược Mai hỏi.
Nguyễn Tú Cẩm nhìn Lê Uy Long bằng ánh mắt thông cảm rồi nói: "Hai hôm trước tớ có mua một quả sầu riêng nhưng vẫn chưa ăn."
"Vậy thì cậu mau lấy quả sầu riêng đó ra đây cho anh ấy quỳ đi." Chu Nhược Mai nói bằng giọng tức giận.
Mồ hôi lạnh của Lê Uy Long tuôn ra ngay tức khắc. Cái miệng quạ của Hà Ngọc Lan nói đúng rồi, kết thúc cuối cùng của anh đúng là quỳ sầu riêng!