Bầu không khí chợt trở nên vô cùng hồi hộp, một trận đấu tay đôi sắp được bắt đầu rồi.
"Tú Hằng, không nghĩ tới chúng ta còn có cơ hội kết hợp với nhau, cho cô ấy nếm mùi thua cuộc nào!" Chu Nhược Mai nói xong đưa bóng cho Nguyễn Tú Cẩm.
Sau khi Nguyễn Tú Cẩm bắt được bóng, cô ấy bắt đầu chuyền bóng về vạch ba điểm.
Chu Nhược Mai thì chạy thật nhanh đến phía cái rổ, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Hai người đều không tin Hà Ngọc Lan chỉ có một mình, làm sao cô ấy có thể phòng thủ được hai người chứ. Ngay cả việc chuyền bóng cũng có thể khiến cô ấy mệt chết khiếp rồi. Hà Ngọc Lan cũng không tiến lên cướp bóng của Nguyễn Tú Cẩm mà cô ấy đứng ở giữa Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai.
Nguyễn Tú Cẩm cũng không vội đem bóng chuyền cho Chu Nhược Mai, bởi vì tối hôm qua ở quán bar cô ấy đã thấy khả năng nhảy của Hà Ngọc Lan, nên cô ấy lo lắng nếu cô ấy chuyền bóng cho Chu Nhược Mai thì bóng sẽ bị chặn lại bởi khả năng nhảy của Hà Ngọc Lan. Bởi vậy Nguyễn Tú Cẩm giơ bóng ra trước, di chuyển bóng sang ngang, rồi chuyển bóng ra sau lưng một chút để tìm kiếm cảm giác trước.
Không thể không phủ nhận rằng năm đó Nguyễn Tú Cẩm là người có khả năng khống chế bóng giỏi nhất trong đội giáo viên của trường có khác, kỹ thuật lừa bóng của cô ấy rất thành thạo.
Tuy nhiên, trong mắt của Hà Ngọc Lan, khi Nguyễn Tú Cẩm di chuyển quả bóng vẫn có một số sai sót. Cô ấy vốn có thể lao ra giành lấy quả bóng của Nguyễn Tú Cẩm ngay, nhưng cô ấy không làm như vậy bởi vì cô ấy vừa đồng ý với Thiên Thành là cô ấy sẽ giành chiến thắng trong gang tấc cơ mà!
Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm đã vượt qua vạch ba điểm và đã đến gần phạm vi giới hạn ném bóng. Nhìn thấy Hà Ngọc Lan vẫn giữ khoảng cách với cô ấy, cũng không lao lên phòng thủ, vì vậy cô ấy trực tiếp nhảy lên rồi ném bóng ở khu vực gần vạch ba điểm.
Bóng đã được ném đi thẳng vào rổ rồi.
Hà Ngọc Lan nhảy lên một cách tượng trưng, giả vờ rằng không thể với được đến bóng.
"Vù!" Bóng trực tiếp đi thẳng vào lưới!
"Yeah! Vào rồi!" Chu Nhược Mai đứng ở dưới cái lưới nhìn thấy Nguyễn Tú Cẩm vừa ra tay đã ném bóng vào rồi nên cô hưng phấn khua tay múa chân loạn lên, chạy đến vỗ tay hoan nghênh chúc mừng với Nguyễn Tú Cẩm.
"Tú Hằng, cậu giỏi quá, tay nghề vẫn còn chưa kém đâu!" Chu Nhược Mai vui vẻ nói.
"Đó là điều tất nhiên, thậm chí một người không hiểu về cách phòng thủ bóng mà lại dám nói lung tung, một người lại khiêu chiến hai chúng ta thì hoàn toàn chính là muốn bị ngược đãi mà!” Nguyễn Tú Cẩm đắc ý mà vênh váo nói.
Lúc này, Hà Ngọc Lan nhìn thấy Chu Nhược Mai với Nguyễn Tú Cẩm vừa mới ghi bàn mà đã vui vẻ đến như vậy rồi, cô ấy thầm nói: "Hai người đừng vui mừng quá sớm, tôi còn chưa thật sự bắt đầu đâu.”
"Đúng là chỉ biết khoác lác, nhanh chóng tung bóng đi, đến phiên cô rồi đó." Chu Nhược Mai nói.
Hà Ngọc Lan yên lặng cầm bóng và đi về phía đường biên giữa.
Khi cô ấy vừa lừa bóng vào trong, hai người Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đã kẹp sát phòng bị cô ấy. Cô ấy có thể vượt qua giữa hai người họ trong nháy mắt nhưng cô ấy lại cố tình để Chu Nhược Mai đem cắt đứt đường bóng của cô ấy xuống dưới.
Cô ấy thực sự thấy việc này quá khó khăn mà, vì có nhiệm vụ của cấp trên giao cho nên cô ấy chỉ có thể thắng trong gang tấc, hơn nữa không thể thắng hoàn toàn mà phải làm cho Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm vui vẻ một chút mới được.
Sau khi Chu Nhược Mai chặn mất đường bóng của Hà Ngọc Lan, cô liền trực tiếp dẫn bóng lao đến phía rổ và nhảy lên.
Hà Ngọc Lan ở phía sau còn phải giả bộ liều mạng đuổi theo, nhưng cô ấy lại không thể đuổi kịp Chu Nhược Mai.
Sau đó Chu Nhược Mai không hề trì hoãn mà ghi bàn trong nháy mắt.
"Ui da, lại vào rồi, 2-0" Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Chu Nhược Mai ghi bàn, cô ấy hưng phấn chạy đến với Chu Nhược Mai rồi hai người lại vỗ tay hoan nghênh ăn mừng, sau đó hai người còn ôm nhau thật chặt giống như đã thắng trận đấu hoàn toàn rồi vậy.
Lê Uy Long không hiểu tại sao, chuyện gì đang xảy ra với Hà Ngọc Lan vậy. Đây hoàn toàn không phải là năng lực thực sự của cô ấy.
Anh cũng không biết rằng Hà Ngọc Lan đã thực hiện mệnh lệnh của cấp trên là chỉ có thể thắng trong gang tấc, phải để cho Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm dẫn trước vài bàn sau đó mới được phản công.
"Lê Uy Long, chiến hữu của anh cũng kém quá đi, cô ấy không đỡ được một quả bóng như thế mà còn đám nói phóng đại. Nếu không anh cũng đi vào cùng với Hà Ngọc Lan đi, hai người một đội, còn em và Tú Hằng một đội, Chúng ta hai đánh hai đi, nếu không anh với cô ấy lại bảo chúng em lấy nhiều bắt nạt ít, như vậy lại không công bằng!" Chu Nhược Mai nhìn Lê Uy Long rồi nói.